Sau khi Sở Văn Lâm ngã trật chân, đi lại bất tiện, Tranh Việt liền phân hai tỳ nữ qua đây hầu hạ y.
"Đây là Tụy Doanh, đây là Vĩ Ngọc, cũng đã ở trong phủ vài năm, làm việc khá chu toàn."
Dáng người hai nữ tử cao gầy, mặt tựa hàm xuân, tuổi tác đang đương thì rực rỡ.
Sở Văn Lâm lại cảm thấy không tốt, lắc đầu nhìn Tranh Việt nói:
"Nam nữ khác biệt, ngươi vẫn nên tìm hai gã sai vặt đến đây đi, bình thường gần người cũng tiện hơn."
Nghe xong Tranh Việt gật gật đầu, gã đương nhiên sẽ làm theo ý của Sở Văn Lâm. Gã đang định mang hai người ra ngoài, một người trong đó lại đột nhiên nói:
"Sở công tử, tuy nam tử giỏi làm việc nặng, nhưng tay chân vụng về, sao có thể thận trọng như nữ nhân chúng tôi. Công tử còn phải đọc sách viết chữ, vừa vặn nô tỳ cũng từng học vài chữ, nô tỳ ở lại vẫn tốt hơn."
Sở Văn Lâm ngẫm nghĩ, xác thật đa số sách trong Thanh Vân Trai đều là sách cổ, vẫn nên tìm một người tay chân nhẹ nhàng thì tốt hơn, liền gật đầu:
"Cũng được, ngươi tên gì?"
Nữ tử cười cười, nhìn y hành lễ nhẹ giọng nói:
"Nô tỳ tên Tụy Doanh."
Tuy có người hỗ trợ, nhưng Sở Văn Lâm vẫn may mắn vì y không bị ngã gãy tay, vẫn có thể tự mình ăn uống mặc quần áo, nếu không y đúng là khó có thể tiếp thu.
Tỷ như hôm nay y vừa mới tỉnh lại, đang định thay quần áo, Tụy Doanh liền đẩy cửa vừa cười vừa tiến vào:
"Sở công tử, để tôi giúp ngài đi."
Sở Văn Lâm vội vàng xoay người khép áo trong lại:
"Không cần, ngươi ra ngoài trước đi."
Thay quần áo gì đó, để y tự làm thì tốt hơn.
Bị cự tuyệt, Tụy Doanh nhấp nhấp miệng, lại chỉ có thể vâng lời rời đi.
Ả đi tới cửa, vừa vặn một gã sai vặt đang đi vào bên trong, ả túm chặt gã lại:
"Chờ một chút, tôi hỏi anh một chuyện."
Gã sai vặt bị ả kéo ngã ra sau, xoa cánh tay oán trách: Chuyện gì?
Advertisement
"Ban đêm anh canh đến mấy giờ?"
Tuy phải gác đêm, nhưng bọn họ cũng sẽ không thức hết cả đêm, chỉ thức đến một thời điểm nhất định sẽ ngủ, chờ chủ nhân có việc gọi thì bọn họ mới dậy.
Giờ Tý. Gã sai vặt gãi đầu:
"Sở công tử nói gì à?"
Tụy Doanh cười thật sâu, thả gã đi:
"Không có, tôi chỉ hỏi một chút. Anh vào đi." Ả lại nhìn Sở Văn Lâm, ánh mắt lộ ra một tia nhất định phải được.
——
Lần này có thể nói Chử Xu Hoa bệnh nặng không dậy nổi, thuốc cũng uống xong lại nôn ra, chỉ có thể nằm trên giường mặc cho người chăm sóc.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!