Hiện giờ Sở Văn Lâm chỉ là một Thứ Cát sĩ, nói rõ hơn chính là quan dự bị, là học sinh đang được đào tạo sâu ở Hàn Lâm Viện.
Một lần nổi bật là đủ rồi, nhiều cũng vô ích, cho nên y cũng không dùng xe ngựa đi học nữa.
Nhưng toàn bộ Hàn Lâm Viện không có ai không biết chuyện này.
Hôm nay nếu bọn họ gặp y trên đường cũng đều sẽ lộ ra chút ý cười cùng mấy phần kính ý. Sở Văn Lâm lễ phép gật đầu, cũng không nghĩ nhiều.
Chỉ có học sĩ chưởng viện kêu y qua, nói bóng nói gió nhắc nhở y vài câu.
"Vâng, học sinh đều hiểu rõ." Sở Văn Lâm cúi đầu đáp, bộ dáng không một chút tâm cao khí ngạo.
Kỳ thật nhiệm vụ của vị diện này có chút đơn giản, bây giờ việc y cần làm chỉ là thi đậu kỳ thi năm sau, tiến vào nội các, mấy chuyện còn lại để nam nữ chủ làm là được.
Có điều kỳ thi này là do hoàng đế đích thân giám sát, cho dù có Chử thị đứng sau, y cũng không thể qua loa được.
——
Sở Văn Lâm vào Thứ Thường Quán, lại phát hiện hôm nay có giáo tập mới tới.
Trái phải bắt đầu vang lên tiếng thì thầm thảo luận, giáo tập mới cầm thước gõ bàn:
"Yên lặng, từ hôm nay trở đi ta sẽ là người hướng dẫn lớp các ngươi."
Giáo tập cũ đâu.
Ninh Tử Sơn không nhịn được hỏi, không phải hôm qua vẫn còn tốt đẹp sao, sao hôm nay lại đổi người mới, dượng gã đã làm ở Thứ Thường Quán này hai mươi mấy năm rồi cơ mà.
"Ngươi không cần hỏi nhiều như vậy, chỉ cần an tâm học tập là được." Giáo tập mới ý vị thâm trường nói:
"Nếu còn gây ra chuyện gì nữa, vậy xử theo quy củ trong viện."
Nghe thấy lời này, Ninh Tử Sơn sửng sốt một chút.
"Được rồi, vào tiết đi. Hôm nay chúng ta học thơ từ."
Sở Văn Lâm nhìn chồng giấy Tuyên Thành dày cộp kia của mình, che ngực không tiếng động thở dài một hơi.
Thời vận không tốt, thời vận không tốt a.
Advertisement
Y đang định ném chồng giấy kia qua một bên, thoáng nhìn lại thấy tờ giấy mang chữ Diễn trên cùng, không khỏi dừng tay.
Ngẫm nghĩ lại vẫn còn dùng đến, Sở Văn Lâm liền gấp tờ giấy kia cất vào ngực, chờ trở về lại cất cẩn thận.
Học xong một ngày cổ văn, Sở Văn Lâm đã có chút choáng đầu căng não.
Nghỉ giữa trưa, Ninh Tử Sơn vội vã chạy ra ngoài rồi không trở về nữa.
Mãi đến khi tan học, Sở Văn Lâm thu dọn đồ đạc đang chuẩn bị rời đi, Ninh Tử Sơn mới nổi giận đùng đùng chặn y lại ngay cửa Thứ Thường Quán:
"Sở Văn Lâm ngươi cũng thật giỏi, dám ngáng chân sau lưng người khác, ngươi mà là chính nhân quân tử cái gì chứ!"
Sở Văn Lâm bị gã chắn đường, nhíu mày:
"Lời này của ngươi có ý gì."
"Ngươi không hiểu? Không phải ngươi đi mách lẻo với Chử Thế tử hại dượng ta bị mất chức à? Thật không ngờ ngươi lại làm mấy việc tiểu nhân như vậy!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!