Hai người ngủ chung một giường, ôm nhau đắp chung một cái chăn, hỗn độn lại ấm áp.
Bên ngoài gió lạnh gào thét thổi qua, tiếng sấm vang lên từng trận, trời mưa.
Tiếng mưa rơi tí tách bị cửa sổ ngăn chặn, thanh âm có chút xa, ngược lại lại khiến lòng người phá lệ an bình.
Du Khâm tựa vào trán Sở Văn Lâm, trong giọng nói hỗn loạn chút dụ hoặc, nghẹn ngào hỏi: Thoải mái không?
……
"Sau này tôi để anh làm mỗi ngày được không?"
Trong bóng đêm Du Khâm cười, đôi mắt hơi hơi cong lên.
Sở Văn Lâm cự tuyệt trả lời, xoay người qua một bên.
Du Khâm cũng không tức giận, dựa vào ót y cười khẽ, dùng chóp mũi cọ cọ cổ y, từ phía sau ôm chặt lấy y.
Mưa còn đang rơi, hai người nằm trong ổ chăn ấm áp ngủ một đêm ngon giấc.
Đến khi Sở Văn Lâm tỉnh lại, điều hòa vẫn đang bật vù vù.
Y xoa xoa tóc, vươn tay khỏi tấm chăn mềm mại xoã tung cầm đồng hồ xem thời gian, mới phát hiện đã 12 giờ trưa.
Bên cạnh, Du Khâm nửa mộng nửa tỉnh quấn lấy cổ y, dán lên lưng y cắn cắn bờ vai y.
"Sao cậu lại thích cắn người thế." Sở Văn Lâm nghiêng đầu nhìn hắn.
Du Khâm tiến đến trước mắt y, nheo mắt lại hạ giọng dọa y:
"Tôi hận không thể ăn anh luôn."
Sở Văn Lâm hừ một tiếng: Vậy thì thôi đi.
Du Khâm thấp giọng cười vài tiếng, cầm lấy bàn tay lộ bên ngoài của y.
Tay Sở Văn Lâm thực to rộng, ấm áp mà khô ráo. Tuy ngón tay không xem như tinh tế nhưng lại rất thon dài, sờ vào có thể cảm nhận được từng khớp xương nhô lên.
Lười nhác nằm trên giường một lát, bên ngoài mặt trời cũng đã treo cao.
"Dậy đi, giữa trưa rồi", Sở Văn Lâm xốc chăn lên ngồi dậy, trên vai vẫn còn một ít dấu cắn chưa kịp tan.
Y đang muốn tìm quần áo thay, trong lúc vô tình lại thấy trên tủ đầu giường đặt một hộp thuốc dán nhãn nước ngoài, có mấy viên thuốc màu lam rơi ra ngoài:
"Đây là thuốc gì vậy?"
Ân? Du Khâm bám vào vai y ngồi dậy, nhìn một đống thuốc trong ngăn tủ, không quá để ý mà cầm lấy một ống thuốc nước, uống xuống:
"Có lẽ là một ít thuốc trấn định."
Trấn định?
Sở Văn Lâm nghi hoặc.
"Sao thế? Anh cũng muốn thử à?" Du Khâm nhướng mày, nhếch khóe miệng, dù bận vẫn ung dung mà nhìn y: Tới, tôi đút anh.
Dứt lời liền nắm cằm y dựa lại gần, muốn làm lại trò cũ, Sở Văn Lâm nghiêng đầu: Vậy thì không cần.
Du Khâm cười phá lên, ngã xuống gối đầu.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!