Ánh nắng bên ngoài xuyên thấu qua cửa sổ sát đất dừng trên làn da tái nhợt của Du Khâm.
Hắn cởi hết quần áo trên người, đi vào phòng tắm.
Bồn tắm xả đầy nước lạnh, hắn nhấc chân trầm mình vào trong, lấy một con dao ra.
Du Khâm nhếch khóe miệng cười lạnh nhìn cổ tay của mình.
Từng giọt máu chậm rãi rơi xuống.
Hắn lấy di động chụp cổ tay một tấm, gửi cho Sở Văn Lâm.
Sau khi gửi xong, hắn nằm trong bồn tắm ngửa đầu lên, buông lỏng tay ra.
Di động theo đó bùm một tiếng rơi vào trong nước.
Sở Văn Lâm đang trên đường, nghe tiếng chuông mở ra vừa thấy, lập tức ngồi dậy: Dừng xe.
Sao vậy? Phó Quân ngừng xe ven đường nhìn y.
Sở Văn Lâm lại không có thời gian trả lời hắn, y gọi cho Du Khâm, nhưng đều không có ai bắt máy.
Nhìn thần sắc y, ánh mắt Phó Quân xẹt qua màn hình của y suy đoán nói: Là Du Khâm?
Đúng vậy. Sở Văn Lâm vuốt tóc, bình tĩnh một chút, xin lỗi Phó Quân:
"Xin lỗi, có lẽ hôm nay tôi không đi được." Dứt lời y mở cửa xe ra.
"Anh thật sự muốn đi?"
Phó Quân nghiêm túc nhìn y.
Loại người như Du Khâm, hắn biết rõ, chỉ cần lần này Sở Văn Lâm đi, Du Khâm liền sẽ không buông tay nữa.
Sở Văn Lâm nhấp miệng, khẳng định gật gật đầu, sau đó liền xuống xe trong ánh mắt phức tạp của Phó Quân.
Xuống xe, Sở Văn Lâm liền lập tức gọi cho Chúc Vĩ Mân:
"Bây giờ Du Khâm đang ở đâu?"
"Sở Văn Lâm? Anh muốn đi sao?"
"Đúng vậy, mau nói cho tôi biết."
Thanh Thủy Loan.
Phó Quân nhìn bóng dáng có chút vội vàng của y, châm điếu thuốc, lắc đầu cười lầm bầm lầu bầu:
"Quả nhiên vẫn là không có duyên phận a."
—–
Sở Văn Lâm tới nhà Du Khâm rất nhanh.
Khi y đang chuẩn bị tông cửa, lại phát hiện cửa phòng chỉ khép hờ.
Y bước nhanh vào trong, đẩy cửa phòng tắm ra.
Trong bồn tắm, Du Khâm nhắm mắt lẳng lặng nằm trong nước, sắc mặt tái nhợt không giống người sống, môi càng nhợt nhạt không một tia huyết sắc, băng gạc quấn bên hông trôi nổi trên mặt nước.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!