Chương 12: Tặng quà nào!

Hệ thống mơ hồ cảm thấy Dung Tử Ẩn có lẽ chẳng có ý tốt gì.  

Dung Tử Ẩn nghiêm túc đáp: "Đừng nói bậy, tôi là người đàng hoàng đấy."  

Vừa nói, cậu vừa lôi từ hệ thống ra 30 quả trứng vịt muối và 15 con cá muối. Tính toán một chút, vừa đủ lượng hàng ba ngày mua về. Tổng cộng lời được 170 đồng.  

Hệ thống bất lực: "Ký chủ đại nhân, ngày nào cũng lặp đi lặp lại như vậy, cậu không thấy chán sao?"  

Dung Tử Ẩn đáp: "Sao lại chán? Đây chẳng phải thao tác thường nhật sao?"  

Hệ thống á khẩu, bỗng nhớ ra kế hoạch ban đầu của Dung Tử Ẩn vốn là dựa vào việc bán trứng vịt muối để phát tài.  

"Vậy giờ tổng cộng cậu kiếm được bao nhiêu rồi?" 

Dung Tử Ẩn nhẩm tính: "Hơn 300 đồng rồi!"  

"Thế cậu định chuyển tiền cho bên cho vay nặng lãi không?"  

"Có chứ!" Dung Tử Ẩn nghĩ ngợi, đã mấy ngày rồi chưa chuyển khoản cho bọn họ. Là một chủ nợ bị thiếu hai trăm nghìn đồng khổng lồ, việc người vay không có động tĩnh chắc chắn sẽ khiến bên kia lo sốt vó.  

Dung Tử Ẩn bấm đốt ngón tay, tính ra hôm nay đúng là ngày tốt để trả tiền. Tuy nhiên, cậu rõ ràng không có ý định chuyển toàn bộ số tiền mình kiếm được cho bên cho vay.  

Hệ thống tò mò hỏi: "Tại sao vậy?"  

Dung Tử Ẩn: "170 đồng thì nhiều quá, mình phải chú ý đến phát triển lâu dài chứ."  

Thế là, hệ thống nghĩ rằng Dung Tử Ẩn sẽ tiếp tục gửi 30 đồng như thường lệ. Nhưng không ngờ, cậu chỉ chuyển đúng... 3 đồng!  

Hệ thống: "…" 

Dung Tử Ẩn: "Mỗi ngày 3 đồng, một tháng trả 90 đồng, hai trăm nghìn chỉ cần 185 năm là trả xong!"  

Hệ thống hoàn toàn sững sờ trước "nước đi táo bạo" này của cậu.  

Cái gì mà 185 năm? Có khi cháu chắt bên cho vay cũng đã nửa nằm dưới đất rồi! Dung Tử Ẩn đúng là quá ác. 

Quả nhiên, nửa phút sau, bên cho vay lập tức gửi về cho Dung Tử Ẩn 700 điểm giá trị phẫn nộ. Nghe qua thì có vẻ nhiều, nhưng so với lần trước rõ ràng ít hơn hẳn.  

Dung Tử Ẩn thở dài: "Xem ra ngay cả người trọng tình trọng nghĩa cũng có lúc tuyệt tình tuyệt nghĩa mà!" 

Hệ thống không nói nên lời: "Chẳng lẽ không phải do cậu cứ nhắm vào một con cừu mà vặt lông mãi, vặt đến mức nó trụi cả lông rồi sao?"  

Dung Tử Ẩn im lặng một lúc, cảm thấy lời hệ thống nói cũng có lý. Nhưng cậu vẫn không từ bỏ ý định, quyết định đổi sang cách mới để tiếp tục "vặt lông".  

Dung Tử Ẩn bên này hổ rình mồi, chăm chăm nhìn con cừu béo bở trong tay, trong đầu toàn là cách làm sao moi sạch túi tên cho vay nặng lãi. Nhưng ở một nơi khác, khi thời gian trôi qua, mức độ lo lắng của hai người anh họ bên đại bá của cậu lại ngày càng cao, dù cho Dung Tử Ẩn chẳng nói lời nào. 

Tại nhà của đại bá Dung Tử Ẩn, hai người anh họ của cậu đang tụ lại, vừa than trách vừa cãi cọ.  

"Tất cả là tại anh! Con vịt bị bệnh sao anh không sớm mang nó lên trạm thú y? Cứ nhất quyết phải đổ vạ cho cái thằng kia. Giờ thì hay rồi, rắc rối lớn xảy ra rồi đấy!"  

Dung Trượng – người anh họ thứ hai của Dung Tử Ẩn – vừa bước vào nhà đã quát mắng người anh cả của mình. 

Trước đó, gã lên thị trấn một chuyến, nên khi bác sĩ thú y tổ chức đại hội toàn thôn, gã không có mặt và không biết chuyện gì đã xảy ra.  

Vừa mới về làng, nghe tin Vương Đại Tráng gặp chuyện và bị giam ở huyện thành, phản ứng đầu tiên của gã là quay về nhà tìm Dung Thốn để đòi lời giải thích.  

Nhưng chuyện này vốn do cả hai cùng bày ra, Dung Thốn chẳng phải kẻ ngốc, tất nhiên không thể để mình chịu tiếng xấu một mình, lập tức phản bác: "Bây giờ nói mấy chuyện này có ích gì? Con vịt bệnh đó là taomua sao? Không phải mày vì ham rẻ nên mang nó về à?"  

"Giờ lại giả bộ làm người tốt! Lúc đem con vịt đi, mày còn chạy nhanh hơn ai hết!"  

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!