Năm nay tuyết rơi rất sớm, vào một buổi sáng khi từ ký túc xá đi ra, nhìn thấy những bông tuyết từ không trung bay phấp phới và rơi xuống.
Tuyết không lớn, không có gió, phong phú, thoạt nhìn có cảm giác nhẹ nhàng và lãng mạn. Nhìn lên, bầu trời bị mây đen bao phủ, giống như một trận tuyết lớn sắp ập đến, giống như sự tĩnh lặng trước cơn gió tuyết dữ dội.
Đúng như dự đoán, vừa kết thúc tự học sáng, tiết đầu tiên là môn Ngữ Văn, vào tiết được hơn mười phút, bên ngoài tuyết đã bắt đầu rơi dày đặc.
Gió mạnh, tuyết cũng lớn.
Tiếng gió trộn lẫn với tiếng giảng bài của giáo viên, tiếp tục lọt vào tai, tiếng gió ngày càng lớn, dần dần thu hút sự chú ý của rất nhiều học sinh, luôn luôn có người quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
"Mặt Trăng cậu nhìn kìa! Tuyết rơi dày đặc rồi." Lưu Tĩnh Vũ đẩy cánh tay Dương Tịch Nguyệt, ra hiệu cho cô nhìn ra ngoài cửa sổ.
Theo ánh mắt của Lưu Tĩnh Vũ nhìn ra ngoài cửa sổ————
Gió mang theo tuyết liên tục thổi về phía kính. Một ít tuyết rơi trên cửa sổ, vì trong phòng được bật hệ thống sưởi, nóng lạnh xen lẫn nhau, để lại những vệt nước nhỏ, một số theo gió rơi xuống, rơi xuống bên ngoài bậu cửa sổ, một số bay lơ lửng trên không trung, cuối cùng đáp xuống mặt đất.
Mù sương của tuyết dường như bao phủ toàn bộ không gian bằng một tấm vải trắng xám trong suốt.
Gió mang theo tuyết, quay tròn trong không trung rồi rơi xuống.
Giống như câu nói của Đỗ Phủ: "Hoàng hôn mây thấp, gió thổi tuyết bay".
"Bang bang bang——"
Giáo viên Ngữ Văn trên bục giảng gõ vào bàn.
"Nghiêm túc một chút đi, các em mấy trăm năm nay chưa từng thấy tuyết à?"
"Đều quay đầu lại nghe giảng cho tôi!"
Mọi người chuyển sự chú ý của mình khỏi tuyết rơi dày đặc ngoài cửa sổ, nhìn vào bảng và bài kiểm tra của bản thân.
Tiết tiếp theo sau khi nghĩ giải lao là tiết thể dục. Ngoài trời tuyết rơi, đương nhiên không thể học được.
Mới chưa đầy một buổi sáng mà tuyết đã rất dày, từ độ dày của tuyết trên cửa sổ, có thể tưởng tượng ra tình hình bên ngoài như thế nào.
Trong giờ học, nghe thấy tiếng tuyết đang được dọn bên ngoài "xạc xạc xạc"
Mùa đông ở Hải Thành thường có tuyết rơi, tuyết dày là chuyện bình thường, sau khi tuyết rơi phải dọn dẹp kịp thời, nếu không dọn dẹp kịp thời, tuyết dày thêm sẽ càng khó dọn dẹp hơn, hơn nữa đối với việc đi lại nhất định sẽ bị ảnh hưởng.
Mỗi lớp tổ chức cho học sinh ra ngoài dọn tuyết.
Lưu Tĩnh Vũ lấy đôi găng tay bản thân để trong cặp ra và đưa cho Dương Tịch Nguyệt một chiếc. Bên ngoài rất lạnh, khi cầm chổi quét tuyết nhất định sẽ bị lạnh đỏ lên. Đeo một cái cũng tốt hơn so với không có gì.
Mọi người vào phòng dụng cụ lấy dụng cụ. Nam sinh lấy chổi lớn, nũ sinh lấy chổi nhỏ. Mọi người lấy dụng cụ xong đi xuống tầng dưới, bây giờ họ đã không còn học lớp ở tầng một nữa mà đã chuyển lên tầng ba.
Lớp 10 ở tầng một và tầng hai, lớp 11 ở tầng ba và tầng bốn, lớp 12 ở một tòa nhà dạy học khác bên cạnh. Mỗi năm vào lớp mới, sẽ chuyển sang lớp học khác.
Mọi người cầm dụng cụ đi xuống lầu, cười cười nói nói. Mọi người đều rất vui. Dù ngoài trời bây giờ tuyết đang rơi, thời tiết rất lạnh nhưng mọi người vẫn rất hào hứng phấn khích.
Lớp ba có nhiệm vụ dọn tuyết trên quảng trường nhỏ nơi lá cờ được kéo lên. Vương chủ nhiệm chia khu vực cho mỗi nhóm, nam sinh sẽ quét trước, nữ sinh ở phía sau nam sinh, dọn sạch tuyết do các nam sinh để sót.
Mọi người đều mặc quần áo bông dày, đội mũ bông lên đầu, cầm chổi trên tay, không ngừng quét tuyết. Hơi thở từ miệng thở ra rất nhanh trong không trung ngưng tụ thành sương mù.
Như người ta vẫn nói, người đông sức lớn.
Rất nhanh, ở bên quảng trường nhỏ hình thành đống tuyết rất lớn, mọi người dồn hết tuyết đã dọn sạch vào một chỗ.
Quét quét, mọi người bắt đầu chơi đùa.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!