Chương 8: (Vô Đề)

Kỳ nghỉ hè luôn rập theo một khuông khổ, không đi chơi với Trương Hán, thì ở nhà xem phim truyền hình, hầu hết thời gian vẫn là không thích ra ngoài nhiều, mùa hè quá nóng nên luôn thích ở nhà.

Dành cả tuần cuối cùng để hoàn thành bài tập về nhà một cách điên cuồng, rất nhanh lại khai giảng.

Ngày khai giảng hôm đó thời tiết rất nóng, mùa hè ở Hải Thành luôn oi bức, thỉnh thoảng có gió thổi qua nhưng chẳng có tác dụng gì. Mặt trời thiêu cháy mặt đất, dường như có thể ngửi thấy mùi lạ do mặt đường tỏa ra do nhiệt độ cao. Ngay cả không khí cũng nóng bức, cả người giống như bị bao bọc bởi hơi nóng.

Sáng sớm xách vali của bản thân chuẩn bị đồ đạc, đóng gói đầy đủ. Một mình xách vali bước ra khỏi nhà, bắt xe buýt đến trường.

Dương Tịch Nguyệt ngồi trên một chiếc ghế đơn ở giữa xe buýt. Bên cạnh là chiếc vali nhỏ của cô, trên vali có một chiếc túi giấy đựng một số đồ lặt vặt.

Trên đầu đội một chiếc mũ lưỡi trai màu trắng, hơi nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh nắng ngoài cửa sổ xe chói chang, vành mũ cô hơi thấp, che đi một phần ánh nắng.

Vì vậy mới không thấy người bước vào từ cửa trước.

Cho đến khi trước mắt xuất hiện một đôi giày thể thao màu trắng. Đôi giày được chủ nhân chùi rất trắng, nghe thấy giọng nói phát ra từ phía trên đầu——

"Dương Tịch Nguyệt?"

Đây là lần đầu tiên Dương Tịch Nguyệt nghe thấy cậu gọi tên cô.

Giọng nói của cậu rất trong trẻo, khi cậu gọi tên cô, trong giọng điệu có chút nghi ngờ, nhưng trong sự nghi ngờ mơ hồ này vẫn có sự chắc chắn. Chắc cậu đã chắc chắn rằng, cô gái đang cúi đầu ngồi trên ghế chính là người mà cậu đang nói đến.

Cậu không nhận nhầm người.

Dương Tịch Nguyệt ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy Trần Hoài Dữ đang đứng trước mặt mình.

"Thật trùng hợp." Cô mỉm cười chào cậu.

Cứ tưởng hôm nay là ngày đầu khai giảng, nên sẽ không gặp cậu trên xe buýt, trời nóng thế này, ba mẹ cậu chắc sẽ đưa cậu đến trường, nhưng không ngờ lại gặp được cậu trên xe.

"Ừ, cậu cũng đi chuyến này à?" Trong ấn tượng của Trần Hoài Dữ, hình như chưa gặp qua cô mấy lần.

"Ừ, mình thường ngồi." Cô hơi ngẩng đầu lên, nhìn vị trí cằm của cậu, nhìn đâu cũng có thể nhìn thấy góc hàm dưới gầy gò, hầu kết hơi nhỏ nhô lên trên cổ, bên cạnh có một nốt ruồi rất nhỏ rất nhỏ.

"Mình cũng vậy." Có vẻ như đó là một sự trùng hợp bất ngờ.

Trong cuộc sống có quá nhiều sự trùng hợp ngẫu nhiên, có thể xảy ra ở bất cứ đâu, bất cứ lúc nào khiến tất cả chúng ta đều trở tay không kịp hoặc là hoảng hốt lộn xộn. Để chúng ta không biết làm thế nào, hoặc kiên trì đến cùng đối mặt với nó. Có người thành thạo, có người chân tay lúng túng, có người bình tĩnh hòa nhã, có người nhịp tim đập loạn.

Giống như cậu và cô.

Trên xe buýt không còn nhiều ghế, ngoại trừ một vài ghế ở hàng sau, chính là ghế phía sau Dương Tịch Nguyệt.

Cậu không đi về phía sau mà ngồi ngay phía sau cô.

Có thể cậu nghĩ ngồi phía sau phiền phức quá, ngồi phía trước sẽ tiện hơn, hoặc có một số lý do khác.

Dương Tịch Nguyệt đều không biết.

Cô ngồi trước mặt cậu, quay lưng về phía cậu, lưng gần như cứng đờ. Thậm chí tới thở cũng khó khăn, rất căng thẳng. Thậm chí còn cảm thấy mình đang thở mạnh hơn, thậm chí cậu có thể nghe thấy nó.

Theo bản năng, kiểm soát tần suất của hơi thở.

Đường đi kéo dài khoảng hai mươi phút, cô gần như bất động, sợ rằng bản thân có hành động gì đó sẽ thu hút sự chú ý của cậu, nhưng lại sợ cậu sẽ không nhìn thấy mình hoặc phớt lờ mình đi.

Muốn cậu chú ý đến mình, nhưng lại không muốn cậu chú ý đến mình.

Cho đến khi xe buýt đến trạm.

Đã đến trường học.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!