Ngoài những học sinh trực nhật phải dọn dẹp sau buổi tự học tối, hàng ngày bảng cũng cần được lau chùi.
Bắt đầu từ hàng đầu tiên bên phải, mỗi ngày một người sẽ lau bảng và lặp lại.
Lớp cuối cùng do giáo viên dạy toán dạy, toàn bộ bảng luôn được viết kín mít. Trên bảng chứa đầy các bước giải bài tập dày đặc đến nỗi không còn một khoảng trống.
Lúc này, Dương Tịch Nguyệt đang cúi đầu nghiên cứu câu hỏi mà giáo viên dạy ở tiết trước cô không hiểu, môn Toán vẫn luôn là khuyết điểm của cô.
Cho đến khi giáo viên tiếng Anh bước vào với đồ gì đó cầm trên tay.
Tiếng giày cao gót vang khắp mọi ngóc ngách của lớp học, nhưng vẫn không cắt đứt dòng suy nghĩ của Dương Tịch Nguyệt.
Giáo viên tiếng Anh bước vào lớp, nhìn thấy trên bảng đầy những con số, sắc mặt bỗng chốc trở nên không vui.
"Hôm nay trong lớp các em ai là người lao bảng? Đây là môn toán học chưa đủ à? Có cần tôi gọi giáo viên toán quay lại dạy cho các em không?"
Cầm cuốn sách trên tay, cuộn nó lại thành hình tròn, chậm rãi gõ lên bục rồi nhìn các học sinh trong lớp.
Hầu hết học sinh trong lớp đều bị hành động của giáo viên tiếng Anh thu hút, ngẩng đầu lên nhìn bục giảng. Cả lớp im lặng.
Dương Tịch Nguyệt không có phản ứng gì cho đến khi Lưu Tĩnh Vũ đẩy cô và thì thầm: "Mặt Trăng, hôm nay có phải là tới lượt cậu lau bảng không?" Cô nhớ là Bàng Hàn Văn đã lau bảng ngày hôm qua. Tính đến hôm nay nên là Dương Tịch Nguyệt lau bảng.
Lúc này Dương Tịch Nguyệt mới có phản ứng.
Nhìn lên bảng được viết kín đầy những con số.
Lúc này cả lớp đã đầy đủ, giáo viên tiếng Anh cũng đã đến. Vì hành động của giáo viên tiếng Anh nên gần như toàn bộ học sinh trong lớp đều nhìn về phía trên bảng.
Dương Tịch Nguyệt đột nhiên cảm thấy trên mặt tê dại, mặc dù không có người nhìn cô, nhưng mặt cô cũng đã bắt đầu đỏ bừng, khiến cô có chút xấu hổ. Như thể tưởng tượng cô đang đứng trên bục lau bảng, ánh mắt của mọi người đều tập trung vào người cô.
Cả lớp im lặng và chờ đợi.
Dương Tịch Nguyệt hít một hơi thật sâu, kéo ghế ra và chuẩn bị đứng dậy.
Còn chưa đứng hẳn dậy, liền nghe thấy một âm thanh lớn hơn của chiếc ghế được đẩy ra.
Sự ma sát giữa chân ghế và mặt đất tạo ra âm thanh chói tai, trong phòng học im lặng, âm thanh được khuếch đại càng lớn, sự chú ý của mọi người chuyển sang một người.
Theo tiếng nói, nhìn thấy Trần Hoài Dữ kéo ghế ra, không nói gì đứng lên, đi thẳng lên bục, cầm đồ lau bảng đặt trên bục, giơ tay lau bảng không nói một lời.
Dương Tịch Nguyệt gần như ngơ ngác ngồi ở chỗ ngồi, nhìn Trần Hoài Dữ đang lau bảng trên bục giảng.
Cậu đứng trên bục quay lưng về phía mọi người, cô chỉ có thể nhìn thấy tấm lưng của cậu, giống như vô số lần cô đã làm trước đó, ở sau lưng cậu, nhìn bóng lưng cậu.
Nhưng lần này thì khác.
Nó khác với tất cả những cái trước đó.
Cậu giống như một ngọn núi, đứng trước mặt cô, im lặng chống chọi với mọi mưa gió. Đôi mắt đó sẽ không bao giờ hướng về phía cô, ngăn cản hàng nghìn quân mã.
Thật ra trong lòng cô biết, Trần Hoài Dữ cũng giống như mọingười trong lớp, kỳ thật không biết hôm nay đến lược ai lau bảng, căn bảng không có chú ý tới.
Có lẽ thấy lâu không có người đứng lên, nên cậu mới đứng lên.
Cô từ trước đến nay chưa bao giờ có bất kỳ kỳ vọng nào vào hành động của cậu
Nhưng trái tim này vẫn vô thức run lên.
Trên bảng viết rất nhiều thứ, đầy những con số. Cậu lau rất lâu, cô cũng nhìn cậu rất lâu.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!