Khoảng thời gian sau đó, cô thậm chí tới mặt của cậu có chút nhớ không rõ nữa, nhưng lại thường ở trong giấc mơ nữa đêm nhìn thấy bóng lưng cậu. Cho dù là ở khoảng cách xa cũng có thể nhận ra cậu trong nháy mắt.
Có lẽ là số lần nhìn bóng lưng cậu nhiều hơn số lần nhìn thẳng vào mặt cậu.
Ở quảng trường người đông như kiến, ở trong trạm xe người qua người lại, ở đầu phố đông đúc chỉ cần một nháy mắt đủ để nhận ra bóng lưng cậu.
Cậu giống như đứng trong sương mù, cô nhìn không rõ cũng không nắm được.
Nhiều năm qua, thời gian hai người bọn họ quen nhau có vẻ rất dài rất dài, nhưng trên thực tế, thời gian hai người bọn họ ở chung lại rất ít.
Trương Hán từng hỏi qua Dương Tịch Nguyệt, hỏi cô tại sao không chấp nhận Tề Văn Lộ, suy cho cùng có thể gặp được một người con trai thật lòng thích mình thật sự là quá khó, nếu như bỏ lỡ có thể sẽ không gặp được nữa.
Dương Tịch Nguyệt không trả lời câu hỏi của Trương Hán, sự việc không xảy ra với mình, không ai có thể đồng cảm sâu sắc được.
Tề Văn Lộ rất tốt, rất tốt rất tốt, nhưng lại không phải người cô thích. Nếu như chỉ bởi vì Tề Văn Lộ thích cô, cô liền cùng với cậu ấy ở bên nhau, điều này đối với Tề Văn Lộ mà nói là không công bằng, giống như cô thích Trần Hoài Dữ vậy.
Bạn thấy đấy, chúng ta đều cố chấp và kiêu ngạo, không cho phép người mình thích không thích mình, không khoang nhượng, không cuối đầu.
Vì vậy, chúng ta mới biết thất bại và quay lại với đầy vết bầm tím.
Theo một nghĩa nào đó, chúng ta gặp được đều là sai người, nhưng mà lại vừa vặn là người phù hợp.
Cho dù là các bạn không thể ở bên nhau, cho dù giữa hai người cách muôn núi ngàn sông, nhưng cậu ấy vẫn chứng kiến sự trưởng thành của bạn, chứng kiến cả thanh xuân của bạn.
Không phải tất cả câu tôi thích cậu đều có thể nói ra, cũng không phải tất cả câu tôi thích cậu đều có thể nghe được câu tôi cũng vậy. Không có cái gì là tuyệt đối, chúng ta cần chấp nhận việc không được như ý muốn.
Dương Tịch Nguyệt không phải là một người giỏi ăn nói, nói với người khác một câu cũng suy xét rất lâu. Nhưng khoảng thời gian viết về cậu, thường thích cùng với đọc giả nói chuyện, cho dù chỉ là một hai câu cũng có thể khiến nội tâm của cô nhận được một chút bình tĩnh.
Những áp lực một mình chịu đựng đó, thường cả đêm không ngủ được. Đã khóc, đã cười, đã oán giận, đã hối hận, ký ức giống như thước phim đen trắng, không ngừng tua đi tua lại trong đầu, một lần lại một lần.
Cái gì mà quá khứ tan biến như gió, cái gì mà chuyện quá khư đều đã qua rồi. Dương Tịch Nguyệt ở đây, những lời này đều là trò cười. Nỗi đau gấp hàng ngàn lần so với kim đâm một vạn lần đều khó chịu.
Trương Hán lợi dụng việc học và công việc để chuyển sự chú ý, Lưu Tĩnh Vũ chạy đến vùng sâu vùng xa dạy học tình nguyện để tê liệt bản thân, mà cô dựa vào việc hồi tưởng lại cuộc sống, không cách nào thoát khỏi ác mộng "chai nước" đó.
Bọn cô đều đã buông bỏ phải không?
Không.
Những lời nói buông bỏ này đều là lừa mình dối người, tự mình cảm động.
Thời gian trôi qua, bọn họ sắp phải xa nhau, từ đây một Nam một Bắc, rất nhanh cậu cũng sẽ đi Bắc Kinh tiếp tục học, mà cô sẽ trở về Hải Thành sinh sống.
Cuộc đời của bọn họ một phần nhỏ phía trước là song song, bọn họ là hai con đường song song luôn đi cạnh nhau, thỉnh thoảng cô sẽ tụt lại phía sau cậu một đoạn nhỏ, nhưng mà cô rất nhanh sẽ đuổi kịp cậu.
Nhưng đường mà bọn họ đi, bản thân chính là hai con đường hoàn toàn khác nhau. Con đường này, cuối cùng có một ngày không còn song song nữa, một về hướng Bắc, một về hướng Nam, hai người bọn họ cuối cùng cần phải đường ai nấy đi.
Khoảng thời gian đó, cô thật sự rất thích tiếng bóng rổ đập xuống mặt sàn, thích tiếng giàu bóng rổ cùng với mặt sàn ma sát, thích tiếng còi trên sân thi đấu, thích tất cả âm thanh liên quan tới cậu. Đến nỗi mà trong thời gian đó ngoài viết văn, thời gian còn lại đều là xem thi đấu bóng rổ.
Cảm giác như trở về cấp ba, vào tiết thể dục đứng ở góc sân bóng rổ xem cậu đánh bóng.
Cô cho rằng bản thân sẽ quên đi cậu, nhưng mà mỗi lần đi qua cổng Thất Trung, nhìn thấy khuông viên Thất Trung, luôn không tự giác mà nhớ đến rất nhiều cảnh tượng, nhớ đến cảnh cô ở phía sau đi theo cậu.
Tình cảm mười năm, một đời đều sẽ ghi nhớ.
Cảm xúc đối với cậu có thể xảy ra bất cứ lúc nào.
Mùa xuân năm đó, cậu chạy xong 1.500 mét, chen chúc trong đám đông bước ra khỏi sân vận động, hơi giơ tay hướng về các bạn cùng lớp trên khán đài, giơ tay ra hiệu, gây ra một mảng tiếng la hét.
Mùa hè năm đó, kết thúc tiết thể dục, cậu một thân mồ hôi, cầm chai nước khoáng đặt trên bàn, mở nắp chai bằng một tay, hơi ngẩng đầu, cô ngồi phía sau có thể nhìn thấy rõ trái cổ của cậu chuyển động lên xuống.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!