Tiết học đầu tiên sau khi chia lớp, Dương Tịch Nguyệt không có cách nào bình tĩnh lắng nghe bài giảng được. Bởi vì cô có thể nhìn thấy cậu khi ngẩng đầu lên, cậu luôn ở ngay trong tầm mắt cô, dù cô có cố gắng thế nào cũng không thể tránh khỏi.
Dường như cậu luôn có thể thu hút sự chú ý của cô một cách vô hình. Nó giống như một phản xạ có điều kiện, như một loại quan hệ cộng sinh không thể diễn tả được, như sự kết dính. Chỉ cần nơi đó có cậu, ở đó sẽ có cái nhìn của cô.
Cô từ rất sớm đã bắt đầu chú ý đến cậu. Nhưng đối với cậu mà nói cô là một người xa lạ. Dù tình hình có tốt đến đâu thì trước đây họ cũng chỉ là bạn học học cùng một trường cấp 2 , hiện tại là bạn học cùng lớp.
Nhiều khi, quan hệ giữa người với người, thực sự rất khó để gần gũi.
Khi tiếng chuông tan học vang lên, giáo viên cầm đồ đi ra, lớp học lập tức sôi nổi. Gần một nửa số học sinh trong lớp đều chuyển từ lớp khác đến, mọi người đều không quen nhau lắm nên đều thò đầu ra, thì thầm với nhau. Trò chuyện, tán gẫu, giới thiệu bản thân với nhau.
Giữa tất cả ồn ào, không tự chủ được khẽ ngước mắt lên nhìn về hàng ghế đầu tiên.
Qua cặp mắt kính dày, cô nhìn thấy cậu.
Cô nhìn thấy cậu ngồi đó, nam sinh ngồi đằng sau vỗ vai cậu, cùng cậu nói chuyện. Cậu quay người lại, hơi nghiêng người về phía trước, không biết đang nói về cái gì, cậu nhếch miệng, sau khi nói xong liền quay người lại.
Không biết cậu đã nói gì với bạn cùng bàn, mà sau đó cậu và bạn cùng bàn cùng nhau đi ra ngoài.
Trên bàn của Dương Tịch Nguyệt đặt một chồng sách dày, khi cô hơi cúi người xuống, có thể giấu nửa khuôn mặt của mình sau chồng sách. Cô trốn sau chồng sách, hơi ngẩng đầu lên, qua khe hở, nhìn theo bóng lưng cậu khi cậu đứng dậy bước ra khỏi lớp.
Vì tránh khỏi tầm mắt của giáo viên, Lưu Tĩnh Vũ đặt một chồng sách lên bàn để cô có thể thực hiện những hành vi nhỏ sau chồng sách. Dương Tịch Nguyệt đặt chồng sách lên bàn chỉ để cô có thể dễ dàng nhìn cậu.
"Mặt Trăng." Lưu Tĩnh Vũ cầm cốc nước đặt trên bàn lên.
"Hả?" Cô không quay đầu lại, ánh mắt vẫn nhìn theo bóng lưng cậu.
"Cậu đi lấy nước không?" Lưu Tĩnh Vũ hỏi cô.
"Đi."
Bàng Hàn Văn quay lại nhìn hai người, "Này, hai người tới đi lấy nước cũng cần phải đi cùng nhau à?"
Cậu thực sự không hiểu hành vi lấy nước và đi vệ sinh cùng nhau của các cô gái.
"Không phải việc của cậu." Lưu Tĩnh Vũ trừng mắt nhìn cậu, nhìn thấy Thẩm Giai ở phía trước, cô quay đầu lại, "Thẩm Giai, cậu đi lấy nước không? Tụi mình đi cùng nhé?"
"Mình không đi đâu. Nước trong bình của mình vẫn còn đầy." Thẩm Giai cầm bình nước trong suốt lên, Nước trong bình vẫn chưa uống, vẫn còn đầy.
"Được rồi, vậy tụi mình đi đây." Nói xong, cô nắm tay Dương Tịch Nguyệt đi ra ngoài.
Cuối hành lang là phòng lấy nước nóng.
Sau giờ học, nhiều người thích tụ tập trong phòng nước nóng hoặc nhà vệ sinh, tụ thành một nhóm hai, ba người để trò chuyện. Nhiều khi giáo viên của tiết sau đến sớm, nhiều học sinh đều thích ra ngoài nói chuyện, dần dần thành thói quen.
Khi hai người bưng bình nước đi vào, tình cờ nhìn thấy người ở cửa phòng nước nóng.
Cậu đang mặc một chiếc áo hoodie màu đen, có lẽ cậu không để ý rằng dây rút của mũ trùm đầu được nhét vào cổ áo. Một nửa cơ thể cậu dựa vào tường trong khi đùa giỡn, giống như không có xương. Trong lúc đùa giỡn, cậu đã đánh vào vai người bên cạnh.
Trần Hoài Dữ và một nam sinh đang đứng nói chuyện với nhau, không biết họ đang nói gì mà thấy cậu nam sinh đó đưa một thứ đồ cho Trần Hoài Dữ, hai người vừa nói vừa cười.
Cô không nhìn rõ, chỉ nhìn thoáng qua đã bị Lưu Tĩnh Vũ kéo vào phòng nước nóng.
Vừa rót nước nóng, ánh mắt không tự chủ liếc về phía cửa. Vì vị trí và góc nhìn nên cô không nhìn thấy cậu, thậm chí cô còn không biết cậu rời đi khi nào.
Khi lấy nước xong, bước ra thì cậu đã không còn ở ngay cửa nữa.
Tiết học tiếp theo là tiết toán.
Giáo viên toán thường thích nhất là đặt câu hỏi trong giờ học . Thích gọi người một cách ngẫu nhiên, không thích gọi theo thứ tự tên. Nhìn thấy người nào thì gọi người đó. Ngẫu nhiên, không có quy luật.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!