Chương 38: (Vô Đề)

Còn nữa năm nữa tốt nghiệp, dịch bệnh ở Hải Thành hết lần này đến lần khác, Dương Tịch Nguyệt bị nhốt ở nhà, Hải Thành mùa Xuân năm nay lại xuất hiện thêm ca bệnh ở địa phương, sức khỏe ở Hải Thành mang mã vàng, Dương Tịch Nguyệt không trở lại trường.

Trong đêm khuya, nữa đêm trằn trọc khó ngủ.

Nhớ lại câu nói kia của Trương Hán nói——

"Nếu không thể quên được, vậy thì hãy đem cậu ấy viết ra, đem những tình cảm không thể buông bỏ được chuyển vào trong câu chuyện, nói không chừng khi viết xong liền có thể buông bỏ."

Trước đây chỉ là có một ý nghĩ đơn giản, vốn dĩ chỉ là muốn viết một câu chuyện yêu thầm đơn giản, nhưng không biết sao, nam chính trong đầu luôn hiện ra dáng vẻ của Trần Hoài Dữ.

Cô nghĩ, vậy thì viết một câu chuyện liên quan đến cậu và cô vậy.

Một đêm khuya, khi quyết định bắt đầu đăng truyện này, trong tay không có nhiều bản thảo, cũng không có bất kỳ dàn ý nào, chỉ là dựa vào hồi ức, dựa vào dòng thời giản đơn giản viết câu chuyện này.

Thời gian rất dài, nhưng mà câu chuyện lại rất ngắn.

Câu chuyện liên quan tới cô và cậu, thực sự là không biết nên viết như thế nào, bởi vì tiếp xúc giữa hai người bọn họ thật sự không tính là quá nhiều.

Câu chuyện cũng không giống với các câu chuyện yêu thầm khác, cuối cùng yêu thầm trở thành sự thật. Yêu thầm của Dương Tịch Nguyệt là không trở thành sự thật, vì vậy từ khi bắt đầu đã định sẵn câu chuyện là kết BE.

Dương Tịch Nguyệt mở máy tính, bắt đầu viết câu chuyện này.

Đêm đã khuya, bốn bề vắng vẻ, ngoài của sổ đèn đường đã bật, khắp nơi một mảng đen kịt, trong phòng chỉ có một chiếc đèn bàn không sáng lắm, phản chiếu ánh sáng của máy tính.

Dương Tịch Nguyệt nhớ lại cậu trong hồi ức——

Tên của cậu là Trần Hoài Dữ.

Nhĩ Đông Trần, Hoài Thủy Đích Thủy, Cấp Dữ Đích Dữ.

Tóc đen ngắn, mắt hai mí.

Thích mặc đồ thể thao và trang phục thường ngày, thích màu đen, thỉnh thoảng mặc màu trắng.

Thích chơi bóng rổ, thích uống nước ngọt, thích ăn cay, biết đánh piano.

Thích nghe các bài hát của Châu Kiệt Luân, tay nghe luôn chỉ đeo một bên.

Sinh nhật vào mùa đông, thích mùa xuân.

Cậu tự tin, nổ lực, dịu dàng lại hờ hững, lạnh lùng lại thâm tình.

Thời niên thiếu cô gái yêu thầm tên Thẩm Giai.

Cô gái yêu thầm cậu tên Dương Tịch Nguyệt.

Nghĩ đến cậu, vẫn là khó chịu đến khó thở.

Người mình thích lại thích bạn của mình.

Là một loại cảm giác gì?

Mười mấy hai mươi tuổi, thích xem phim thanh xuân nhất, đọc tiểu thuyết thanh xuân, thích đem bản thân làm nữ chính trong câu chuyện, tưởng tượng dáng vẻ bản thân và nam chính ở bên nhau.

Dương Tịch Nguyệt của khi đó, trong đầu của cô, hàng triệu nam chính của các bộ phim vẫn luôn là Trần Hoài Dữ.

Cô thà rằng xây dựng cho cô một chàng trai ảo tưởng, như vậy cô có thể che giấu trong đó, lừa mình dối người tạo một giấc mơ đẹp, vĩnh viễn không đi ra. Nhưng cậu đã không, cậu dùng một loại cách thức đối với cậu mà nói là tàn nhẫn nhất, khiến cô buông tay.

Trương Hán có khi thật sự không chịu đựng được nữa, bảo cô đi nói với cậu, nói rõ ràng. Đem những những lời muốn nói giấu kín bao năm qua đều nói ra hết, thậm chí như không còn cách nào làm bạn được nữa, vậy cũng xem như giải thoát.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!