Chương 37: (Vô Đề)

Năm 2022, đầu năm mới Dương Tịch Nguyệt cắt tóc, vẫn là tóc ngắn như cũ, so với lúc trước càng ngắn hơn. Trên đường về nhà gió lạnh thổi rối mái tóc ngắn vừa cắt xong. Những năm này tóc dài, sau đó lại cắt ngắn, vẫn là cảm giác tóc ngắn thích hợp với mình hơn.

Sau tất cả, cô vẫn là không thể trở thành dáng vẻ cậu thích.

Năm nay thời tiết lạnh nhất, Dương Tịch Nguyệt nhận được oanh tạc nhiều lần của Lâm Đồng, gửi rất nhiều tin nhắn, một cái lại một cái, căn bản không kịp xem kỹ, từ từ xem xong một cái lại một cái, ý nghĩa biểu đạt chỉ có một: Bàng Hàn Văn xảy ra chuyện rồi.

Việc này Dương Tịch Nguyệt không nghĩ đến, gần như khiến cho tất cả mọi người trở tay không kịp.

Lưu Tĩnh Vũ thời gian trước có nói qua với cô, nói rằng liên lạc với Bàng Hàn Văn không được, cậu nói được nghĩ hai ngày, đến lúc đó vẫn muốn gọi điện qua video nói chuyện với cô, nói rất lâu rất lâu, muốn đem những lời lúc trước vẫn chưa nói hết toàn bộ đều bù đắp lại.

Nhưng mà đợi đến ngày đó, lại không nhận được cuộc gọi video của cậu.

Chỉ nghĩ là trong đội tạm thời có việc gì đó, lại xóa bỏ ngày nghĩ không kịp nói với cô, dù sao loại chuyện này đã thường xảy ra rồi.

Khi đó hai người đang ngồi trong quán cà phê, đắm chìm trong ánh nắng, Lưu Tĩnh Vũ mặc bộ quần áo mới mua, hai tay chống cằm cười tít mắt, như là nghĩ đến việc vui nào đó: "Cậu ấy nói đợi cậu ấy quay về rồi, bọn mình liền đi gặp phụ huynh trong nhà, tụi mình kết hôn, cậu ấy nói cậu ấy để dành tiền mua cho mình chiếc nhẫn đẹp nhất."

"Cậu ấy nói cậu ấy trong quân đội dùng một chiếc vòng sắc làm một chiếc nhẫn cho mình, cậu ấy cảm thấy quá xấu không hợp với mình nên không đưa cho mình, nói sẽ mua cho mình chiếc nhẫn kim cương lớn tốt hơn."

"Mình nói mình muốn xem, cậu ấy từ chối."

Dương Tịch Nguyệt vẫn còn nhớ rõ biểu cảm của Lưu Tĩnh Vũ khi nói những lời này, là hy vọng, là hạnh phúc, là vui sướиɠ. Dương Tịch Nguyệt nhìn thấy nụ cười của cô thật sự là ngưỡng mộ.

Nhưng mà không thể ngờ đến là, Bàng Hàn Văn thật sự xảy ra chuyện rồi.

Bàng Hàn Văn đã hy sinh.

Dương Tịch Nguyệt khi nhìn thấy tin tức này hoàn toàn không tin, nhất thời không có phản ứng.

Làm sao có thể hy sinh được?

Một người rất hoạt bát, lúc trước vẫn còn rất tốt, sao có thể nói hy sinh liền hy sinh?

Sau này nhìn thấy thời sự đưa tin.

[Bàng Hàn Văn, một người lính thuộc lữ đoàn biên phòng của Quân đội Chiến khu phía Bắc, trong thời gian nghĩ phép vô tình gặp phải tên côn đồ cầm dao cướp giật, vì bảo vệ an toàn cho tính mạng và tài sản của người dân, ngay lập tức chiến đấu cùng với tên côn đồ, bị đâm ba nhát trúng vào bộ phận quan trọng, cấp cứu không có hiệu quả, hy sinh chỉ mới 22 tuổi, ghi nhớ công lao hạng nhất.]

Cậu vẫn chưa kịp ăn sinh nhật 22 tuổi của chính mình, vẫn chưa kịp cùng với cô gái mình yêu gặp nhau, sinh mệnh vĩnh viễn dừng lại ở tuổi 22.

Bằng khen hạng nhất, không ai muốn nhận được hạng nhất phải dùng cả mạng sống để đổi lấy này, không ai muốn cả, cần hạng nhất có tác dụng gì.

Sau khi biết tin này, quân đội ngay lập cử người đến đón ba mẹ Bàng Hàn Văn, đưa con trai về nhà.

Bàng Hàn Văn là con trai duy nhất trong nhà, đem con trai duy nhất đưa đến quân đội huấn luyện. Thứ nhận lại được lại là hũ đựng tro cốt. Thậm chí là tới lần cuối gặp mặt con trai cũng không gặp được.

Bọn họ không biết con trai họ là mập hay là ốm, có phải là da đen hơn so với lần gặp nhau qua video lần trước không, vết thương trên tay đã lành hay chưa.

Những điều này bọn họ đều không biết, thứ duy nhất có thể nhận về chỉ có hũ tro cốt của con trai, một tấm huy chương hạng nhất cùng với một bức thư.

Bức thư là dành cho Lưu Tĩnh Vũ.

Khi nhận được tin này Lưu Tĩnh Vũ ngất đi, khi tỉnh lại lần nữa, cho rằng là ảo giác của bản thân, là bản thân nghe nhầm, nhưng mà tất cả mọi người đều đang nói cho cô biết, Bàng Hàn Văn hy sinh rồi, chết rồi, vĩnh viễn đều không thể trở về được nữa.

Nhưng mà người đã hy sinh trong miệng bọn họ, không lâu về trước vẫn còn nói muốn trở về lấy cô, mua nhẫn cho cô, tại sao nói biến mất là biến mất. Vẫn còn muốn làm tân nương của cậu, bọn họ sắp kết hôn.

Cho đến khi cô nhận được bức thư Bàng Hàn Văn để lại cho cô.

Mở bức thư ra, bên trong chỉ có hai thứ, một bức ảnh và một chiếc vòng sắt.

Bức ảnh là ảnh hai người chụp chung với nhau, là khi bọn họ vừa ở bên nhau, bức ảnh chụp khi lần đầu hẹn hò. Khi đó hai người mới vừa yêu nhau, vẫn còn ngại, tới nắm tay cũng sẽ đỏ mặt.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!