Chương 36: (Vô Đề)

Mùa hè năm 2021, gia đình chuyển đến một ngôi nhà mới, cách tiểu khu ban đầu không xa, lối vào tiểu khu có trạm xe buýt, giao thông rất thuận tiện, khi đi xe buýt cuối cùng cũng không cần chạy đến trạm kế bên bệnh viện cộng đồng.

Không phải tuyến 43, mà là tuyến 51.

Lộ trình của xe buýt số 51 hoàn toàn khác với tuyến xe buýt số 43, hoàn toàn không có bất cứ trạm giao nhau nào.

Cô nghĩ, có lẽ cô sẽ không bao giờ đi lại chuyến xe số 43 nữa.

Nếu có đi lần nữa, cũng sẽ không gặp cậu.

Sau đó Dương Tịch Nguyệt đi đến Thất Trung một lần, căn tin của Thất Trung không còn nữa, bị dỡ bỏ. Quản lí của trường ngày càng trở nên nghiêm ngặt hơn. Siêu thị nhỏ kế bên trường mở rộng thêm quy mô, siêu thị ban đầu chỉ có một tầng, bây giờ thành hai tầng, tầng một bán các loại đồ ăn vặt, tầng hai bán văn phòng phẩm và sách vở. Các thể loại tiểu thuyết ở tầng hai cũng càng ngày càng nhiều.

Lúc trước trong siêu thị chỉ có tạp chí, nếu như muốn mua cả quyển sách, cần gọi ông chủ đặt trước, ông chủ sẽ đặt mua trên mạng. Sau vài năm lại đến đây một lần, đã có một kệ sách cao, trên giá sách đặt đủ thể loại tiểu thuyết. Tốc độ bán hết của tiểu thuyết rất nhanh, mỗi tuần đều cần nhập hàng mới vào.

Trương Hán nói với cô rằng, con người không cần phải đối với một đoạn tình cảm đã định là không có kết quả tỏ ra không nỡ rời xa. Không có cái gì là vĩnh viễn, cũng không có thứ gì hoặc ai đó cậu chỉ cần kiên trì là có thể có được, chúng ta không thể việc gì cũng đều như mong muốn.

Xe buýt không phải lúc nào cũng đi tuyến 43, căng tin không phải lúc nào cũng ở đó, trong siêu thị không phải lúc nào cũng chỉ bán một loại sách, tất cả đều sẽ thay đổi, cho dù là người hay là vật, chúng ta có thể làm chỉ có chấp nhận.

Khoảng thời gian đó Dương Tịch Nguyệt thường bỏ ăn, hoàn toàn không thèm ăn, thường mất tập trung, khi gọi cô cô cũng không có phản ứng, tình trạng cơ thể ngày càng kém, mất ngủ, mơ nhiều. Qua không lâu, cả người sụt cân rất nhiều.

Rõ ràng trước đây vẫn tốt, ở trong trường nhiều thứ đã chiếm phần lớn cuộc sống của cô, bây giờ nghĩ ở nhà, khi không có việc gì làm lại không cách nào kiềm chế được mà nhớ đến cậu, nhớ lại đoạn tình cảm yêu thầm không đi đến đâu đó. Mỗi tối đều sẽ bị ác mộng giày vò, khi nữa đêm sẽ thường tỉnh dậy nghĩ đến cậu, nghĩ về chai nước đó, cho bản thân vô số giả thuyết có thể xảy ra.

Đoạn tình cảm độc diễn không đi đến đâu kia dường như hoàn toàn phá hủy cô, khiến cô thấy bại thảm hại, khiến cô rơi xuống mặt đất, thế nào cũng không trèo lên được.

Sau đó đến bệnh viện kiểm tra, cũng khám qua bác sĩ tâm thần, hóa ra vấn đề không quá lớn, không tính là quá nghiêm trọng. Chỉ là suy nghĩ quá nhiều tinh thần có hơi căng thẳng, dẫn đến cơ thể xuất hiện một chút vấn đề không thể tránh khỏi. Bác sĩ kê một đơn thuốc, cầm về đúng giờ làm theo chỉ dẫn của bác sĩ mà sử dụng, đồng thời định kỳ đến bệnh viện kiểm tra.

Dương Tịch Nguyệt đã rất nỗ lực muốn thoát ra. Không, là cô cần phải thoát ra, lần nữa trở thành một con người mới. Vì vậy cô rất nghe lời bác sĩ, ngoan ngoãn uống thuốc, đi đến bệnh viện tái khám.

Tất cả những gì có thể làm, cô đều làm.

Khoảng thời gian đó thường đi đến bệnh viện, thậm chí là có một khoảng thời gian Dương Tịch Nguyệt ngửi thấy thuốc khử trùng của bệnh viện liền muốn nôn, không những là cô muốn thường tới bệnh viện, trong khoảng thời gian cô bệnh, người lớn trong nhà cũng bị bệnh, thường đến bệnh viện thăm.

Dương Tịch Nguyệt cảm thấy mình đã trải qua mười năm cuộc đời trong bệnh viện. Quen thuộc với bệnh viện đến mức ngay cả khi nhắm mắt cũng có thể tìm thấy vị trí của khoa tương ứng.Mùa thu năm 2021.

Dương Tịch Nguyệt từ bỏ kế hoạch thi nghiên cứu sinh, chuẩn bị tìm một công việc thực tập.

Rõ ràng Giang Thành có thể tìm được công việc rất tốt, nhưng Dương Tịch Nguyệt vẫn kiên trì đến Bắc Thành. Đi đến một thành phố hoàn toàn không quen thuộc. Rời khỏi Giang Thành chỉ là muốn cho bản thân thời gian cách cậu xa một chút, cô muốn nhân thời gian này bình tĩnh lại.

Bắc Thành bên đó trả lời tin nhắn rất nhanh, bảo cô nhanh chóng nhận việc.

Cô đơn giản thu dọn hành lý, kéo một chiếc vali nhỏ ngồi xe đến Bắc Thành.

Người trong xe không nhiều, Dương Tịch Nguyệt ngồi chỗ gần cửa sổ, đeo tai nghe bluetooth, chỉ đeo một bên tai. Trong tai nghe đang phát bài hát của Châu Kiệt Luân , Kể từ lần cùng cậu ngồi xe về Hải Thành, hai người ngồi trên xe nghe bài hát này, sau đó mồi lần ngồi xe cô đều sẽ nghe bài này, cũng không đổi qua bài hát khác.

Nhiều năm qua, cô không nhận được gì từ tình yêu thầm của cô, yêu thầm không trở thành thật, cũng vĩnh viễn sẽ không trở thành thật. Cô cũng vĩnh viễn không nói ra câu thích đó.

Đây là lựa chọn của cô, cô chọn làm một người bị câm không thể nói ra điều mình thích.

Cậu đối với cô giống như người chiến sĩ trên chiến trường không thể trở về, giống như con thuyền chìm vào trong biển sâu, giống như diều bị đứt dây không thể tìm về được, giống như cát trong tay chảy đi, lại nắm một nắm khác, cũng sẽ không giống như cũ nữa.

Mất cũng đã mất rồi, không thể lấy lại được, sai cũng đã sai rồi, không thể làm lại được.

Nhưng mà cô muốn cảm ơn cậu, cảm ơn cậu xuất hiện trong thanh xuân của cô. Thanh xuân của cô vô cùng bình lặng, là cậu ở trong thanh xuân bình lặng của cô, để lại một dấu ấn đậm nét.

Nhìn lại những ngày trước vẫn là biết ơn, biết ơn cậu đã xuất hiện trong thanh xuân của cô.Dương Tịch Nguyệt thuê một căn nhà gần công ty nơi cô thực tập, phòng không lớn, rất nhỏ, có một phòng ngủ và một phòng khách, chim sẻ tuy nhỏ ngũ tạng đầy đủ (*), miễn cưỡng có chút dáng vẻ của cuộc sống.

(*)Tuy nhà nhỏ nhưng lại đầy đủ tiện nghi.

Sống một mình đối với rất nhiều thứ đều không để tâm, không ăn cơm đúng giờ, không đi ngủ đúng giờ, giống như thờ ơ với cuộc sống.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!