Chương 35: (Vô Đề)

Thật ra sau này Dương Tịch Nguyệt gặp Trần Hoài Dữ một lần.

Đó là vào cuối tháng 4, Dương Tịch Nguyệt đang thi, địa điểm thi tại Giang Đại, cô cùng những người bạn tham gia cuộc thi lần này đến Giang Đại tham gia cuộc thi.

Diện tích của Giang Đại rất lớn, địa điểm bọn họ tham gia cuộc thi ở trong tòa dạy học của khoa nghệ thuật Giang Đại.

Trước khi tới đã xem qua bản đồ của Giang Đại, khoảng cách giữa khoa Nghệ thuật và khoa Luật cách nhau rất gần, ở giữa cách một cái nhà ăn và lầu thí nghiệm, nếu như không xảy ra gì ngoài ý muốn, chắc sẽ không gặp cậu.

Từ lúc đặt chân vào cửa Giang Đại, trong lòng vẫn luôn không an tĩnh, sợ gặp phải cậu, nhưng lại muốn gặp cậu. Nhưng mà sau khi gặp cậu, lại không biết nên nói gì. Cô nghĩ, nếu như gặp cậu, cô chắc sẽ nói không nên lời.

Kết thúc bài thi, lấy điện thoại ra, nhìn thấy tin nhắn của bạn cùng đi thi gửi cho cô, nói gặp được bạn, không đợi cô đã đi trước. Thuận tiện còn nói với cô, bên ngoài đang mưa.

Dương Tịch Nguyệt đi đến cổng mới nhìn thấy mưa trong miệng người bạn đó.

Rất rất lớn.

Cơn mưa lớn bất ngờ ập đến.

Nhìn ra ngoài qua lớp cửa kính, có thể rõ ràng nhìn thấy màn mưa bên ngoài, cả không gian giống như rơi vào trong màn mưa khổng lồ. Trong đại sảnh ồn ào, vẫn có thể nghe thấy tiếng mưa bên ngoài, Đây là trận mưa đầu tiên của Giang Thành trong năm nay.

Mưa rất to, rất nhiều người ở đại sảnh trú mưa, đợi đến sau khi mưa ngừng mới rời đi. Cô không có dù, nơi đâu cũng không đi được, Dương Tịch Nguyệt thuận theo dòng người ở đại sảnh trú mưa.

Những chiếc ghế trong đại sảnh số lượng không nhiều, sớm đã bị người ngồi kín chỗ, Một mình cô tìm một góc vắng người, thỉnh thoảng nhìn mưa bên ngoài, thỉnh thoảng xem giờ trên điện thoại, đợi đến khi mưa ngừng.

Chính là ngay lúc cô xem giờ trên điện thoại xong, khi ngẩng đầu lên nhìn ra ngoài, phát hiện Trần Hoài Dữ đứng cách đó không xa.

Vốn dĩ khi phát hiện ra cậu, lập tức cuối đầu làm như không nhìn thấy cậu, cô bây giờ, giống như chỉ nói với cậu một câu cũng sẽ đến nỗi khóc ra. Chỉ cần nhìn thấy cậu, liền sẽ nghĩ đến tình yêu đơn phương thất bại của mình.

Vốn dĩ đã chuẩn bị chọn trốn tránh cậu, đột nhiên nhìn thấy cậu đang bước tới mình.

Cô đã rất quen thuộc cậu, cô biết mọi thứ về cậu. Cô căn bản không cần đoán, liền biết cậu nhất định sẽ đi về phía mình. Cho dù chỉ là vội vàng nhìn một cái, cũng có thể bắt được ánh mắt cậu nhìn về phía mình.

Cô phát hiện ra cậu, đồng thời cậu cũng phát hiện ra cô.

Cô căn bản không thể trốn thoát.

Như thể có quá nhiều thứ, đều không phải thứ cô có thể chọn, những thứ đó cứng rắn, hiện thực tàn nhẫn đang bày ra trước mắt cô, đều là vì chứng minh một việc, việc thật sự cậu sẽ không thích cô.

Cậu mặc một chiếc áo khoác mỏng màu đen, loại vải có màu tối nhạt, cảm giác có chút bị ướt, khi đi về phía cô, vẫn là biểu cảm như khi trước nhìn cô, hoàn toàn không có thay đổi nào.

Vẫn không có bất cứ cảm xúc nào.

Bạn nhìn xem, cậu ấy có thể dùng nhiều năm như vậy thích một người, cậu ấy không phải vô cảm. Chỉ là tình cảm của cậu dùng cho một người khác, cho dù là người đó không thích cậu. Cậu giống như cô thích cậu vậy, thích một người khác.

Nhưng mà, giữa hai người bọn họ khác biệt duy nhất chính là, cậu dũng cảm nói ra, không hối hận, không có tiếc nuối, cậu có thể chấp nhận kết quả không thể cùng người mình thích làm bạn bè, vẫn là đem tình cảm trong lòng nói ra. Nhưng cô không thể, cô không muốn cuối cùng bọn họ tới cả bạn bẻ cũng không làm được.

Giữa hai lựa chọn gần cậu và rời xa cậu, mình chọn gần cậu, với thân phận bạn bè.

"Dương Tịch Nguyệt." Cậu đứng ở trước mặt cô, khoảng cách hai người khoảng một mét, cậu nhìn cô, gọi tên cô.

"Cậu cũng ở đây à?" Cô bất đắc dĩ nhếch khóe miệng lên, mỉm cười, may mắn bây giờ cô đang đeo khẩu trang, vì vậy cậu không nhìn thấy biểu cảm dưới lớp khẩu trang của cô, chán nản, giận dữ, không chịu nỗi.

"Mình đi ngang qua đây, trời mưa rồi, tới chỗ này trú mưa." Cậu nhìn bản hiệu và thông báo đặt ở đại sảnh, lập tức hiểu ra nguyên nhân cô tới đây: "Tới thi à?"

"Ừm, tới thi."

Nhìn thấy những giọt nước trên tóc cậu, nghĩ chắc là bị dính mưa ở bên ngoài, từ trong cặp mang theo bên mình lấy ra bịch khăn giấy, bịch khăn giấy màu xanh nhạt, động tác chuẩn bị đưa qua ngừng lại, đột nhiên nhớ đến bọn họ hồi cấp ba, cô tan học cậu cũng tan tiết thể dục, hai người bọn họ gặp nhau trên đường, cô nhìn thấy mồ hôi trên trán cậu, chạy đến căn tin mua một bịch khăn giấy.

Bịch khăn giấy cô mua hồi đó giống hệt bịch khăn giấy này bây giờ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!