Kỳ nghỉ đông năm 2020 rất dài, dường như không có hồi kết.
Kỳ nghĩ những năm trước đều sẽ cũng Trương Hán ra ngoài chơi, nhưng nghĩ đông năm nay vẫn luôn ở trong nhà, thỉnh thoảng cùng Trương Hán hoặc là Lưu Tĩnh Vũ dạo phố, thời gian còn lại đều ở một mình, đối với những việc khác cũng không có hứng thú, cả người đều rất nặng nề.
Lưu Tĩnh Vũ từ khi chia tay với Bàng Hàn Văn, tức giận đến nổi trực tiếp rút sim điện thoại ra, chiếc sim điện thoại này chỉ dành riêng cho một mình cậu, bị cô ném vào trong ngăn tủ. Không lấy ra nữa.
Lần đó thực sự không kìm nén được, lấy sim điện thoại lắp lại, vừa mở điện thoại lên chính là "bíp, bíp, bíp", âm báo tin nhắn và tiếng rung không ngừng truyền tới.
Là đoạn tin nhắn muộn đã rất lâu.
Là Bàng Hàn Văn gửi đến.
[Không chia tay.]
[Tuyệt đối không thể.]
[Anh sẽ không chia tay.]
[Anh sai rồi bảo bối.]
[Bảo bối, em thấy tin nhắn anh gửi không?]
[Anh xem dự báo thời tiết, bên chỗ em nhiệt độ giảm rồi, nhớ mặt nhiều quần áo, không cần lúc nào cũng thích đẹp, trời lạnh mà vẫn mặc váy.]
[Hôm nay môn huấn luyện là anh đứng nhất, là thành tích tốt nhất.]
[Hôm nay chỗ bọn anh tuyết rơi rồi, vừa đi gác về, trên người một lớp tuyết dày rơi xuống.]
[Nguyên Đán cùng với đồng đội gói sủi cảo, nhân sủi cảo là anh làm đó. Lần đầu tiên trong đời gói sủi cảo, cảm giác vẫn rất được, đợi khi về gói cho em.]
[Gửi tin nhắn em cũng không biết, bảo bối, sau khi nhìn thấy thì gửi tin nhắn cho anh.]
[Gần đây không thể thường xuyên xem điện thoại, có thể sẽ có vài ngày không thể gửi tin nhắn cho em.]
[Hôm nay huấn luyện tay bị trầy, nhưng mà một chút cũng không đau.]
[Đã lâu không cùng em nói chuyện rồi.]
[Hôm nay tiểu đội trưởng giải ngũ, nói muốn về nhà kết hôn. ]
[Bảo bối, đợi anh giải ngũ trở về, chúng ta liền kết hôn.]
[Nhớ em rồi bảo bối.]
Lưu Tĩnh Vũ thật ra khi nhìn thấy tin nhắn đầu tiên cậu gửi thì đã tha thứ cho cậu rồi.
Thực sự nói, rốt cuộc cậu cái gì cũng không sai chỉ là bản thân cô thời gian dài không nhìn thấy cậu, gửi tin nhắn cho cậu phải đợi đến vài ngày sau mới có thể trả lời, có khi thậm chí là liên hệ không được. Tâm lý của cô hơi sụp đổ, không chấp nhận nỗi, lại thêm khoảng thời gian đó cậu đặc biệt lạnh nhạt, không kiên nhẫn với cô, vì vậy cô đề nghị chia tay.
Cô không muốn chia tay, cô làm sao muốn cùng cậu chia tay, bọn họ muốn vĩnh viễn ở bên nhau.
Mùa đông năm nay đặc biệt ảm đạm. Ba người trong nhà, đơn giản làm một ít đồ ăn tối, cũng không có trò chuyện gì nhiều, tới Xuân Vãn cũng không xem, ăn cơm xong ai làm việc đó. Giống như những ngày bình thường, đơn giản như một bữa ăn dành cho ba người.
Vẫn giống như mọi năm, khi bước sang năm mới gửi tin nhắn hàng loạt.
Sau khi đơn giản cùng vài người bạn tốt chúc mừng năm mới lẫn nhau, chính là những tin nhắn trong nhóm trò chuyện, Dương Tịch Nguyệt không để ý tới. Vẫn có thói quen thường xem điện thoại, trong lòng dù sao vẫn có một chút chờ đợi, nhưng không mạnh mẽ.
Khi hơi muộn một chút, nhận được tin nhắn của Trần Hoài Dữ, vẫn là tin nhắn giống năm trước:
[Chúc mừng năm mới.]
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!