Mùa đông năm nay, đột nhiên nhận được tin nhắn Wechat từ Hà Xuyên.
Từ sau khi thêm Wechat của Hạ Xuyên, hai người không trò chuyện nhiều. Đây là lần đầu tiên Hà Xuyên gửi tin nhắn cho cô. Khi Hà Xuyên gửi tin nhắn cho cô, đúng lúc đang có bài kiểm tra cô không kịp trả lời. Đợi đến khi nhìn thấy, đồng thời cũng nhận được tin nhắn của Trần Hoài Dữ.
Tỉ mỉ nhìn nội dung hai người bọn họ gửi, cô rất nhanh hiểu ra là ý gì.
Tin nhắn hai người bọn họ gửi đến là một việc giống nhau: Tề Văn Lộ thích cô, muốn hẹn cô đi ăn cơm.
Có lẽ là bản thân ngại trực tiếp nói với cô, bảo Hà Xuyên và Trần Hoài Dữ tới thăm dò ý của cô.
Dương Tịch Nguyệt có chút không chấp nhận được, chàng trai mình thích, muốn giới thiệu người khác cho cô, bất cứ ai cũng không thể chấp nhận được.
Tim giống như bị kim đâm, cơn đau từng cơn. Cây kim đó giống như chậm chậm đâm vào trong tim cô, không thể rút ra, luôn luôn cảm thấy đau.
Sau khi lần lượt trả lời, Dương Tịch Nguyệt bấm vào hộp thoại với Tề Văn Lộ.
Phần lớn đều là cậu gửi tin nhắn, mà cô chỉ trả lời đơn giản có chút qua loa.
Nghĩ xong liền nhắn tin cho cậu:
[Tin nhắn Hà Xuyên với Trần Hoài Dữ gửi cho mình, mình nhận được rồi.]
[Lúc trước thật ra mình đã sớm muốn nói rõ với cậu, chỉ là vẫn luôn không tìm được cơ hội thích hợp.]
[Trước mắt mình không tính yêu đương, cũng không chuẩn bị phát triển một đoạn tình cảm.]
[Cậu là một người rất tốt rất tốt, đời người rất dài, thế giới rất lớn, trong một đời người sẽ gặp được rất rất nhiều người, cũng không nhất định phải là ai đó, luôn có một ngày, cậu sẽ gặp được người cậu rất thích, đồng thời cũng rất thích cậu.]
[Vì vậy, mình xin lỗi.]
Gửi xong câu cuối cùng, đột nhiên phát hiện, thì ra từ chối một người là việc đơn giản như vậy.
Nếu như thời gian quay trở lại, đem tâm ý của mình từ rất lâu về trước nói cho cậu biết, cho dù bị từ chối, vậy thì cô bây giờ, cũng sẽ không đau khổ như vậy.
Nhưng mà, đời người không có cơ hội làm lại.Sau khi từ chối Tề Văn Lộ, cuộc sống của Dương Tịch Nguyệt giống như khôi phục lại bình yên. Hai người bọn họ không liên hệ lại, thực ra liên hệ giữa hai người bọn họ cũng không tính là nhiều. Bây giờ nghĩ lại, học kỳ trước cũng có thể tình cờ gặp hai ba lần, nhưng bây giờ càng ít.
Dương Tịch Nguyệt vẫn từng bước học tập, sống, thỉnh thoảng vào buổi tối xem vòng bạn bè một lát. Cậu vẫn là như trước đây, không chia sẻ về cuộc sống, thỉnh thoảng có thể thấy lượt thích của cậu trên vòng bạn bè của Lâm Đồng, người một ngày đăng bài rất nhiều lần.
Ngày hôm đó cậu đột nhiên tìm cô.
Nhận được tin nhắn của cậu cô rất ngạc nhiên, ngoài ngạc nhiên ra còn có chút nghi ngờ, bởi vì cô bây giờ không biết cậu tìm cô có chuyện gì. Suy cho cùng tương tác giữa hai người thực ra không tính là nhiều.
Hai người bọn họ cho dù là học tập hay cuộc sống, hoàn toàn không có bất kỳ trùng khít nào, đương nhiên cũng không giao lưu nhiều.
Thích trở lại thích, nhưng mà, cô vẫn tự mình biết mình.
Trước khi đến chỗ hẹn, giáo viên có việc tìm Dương Tịch Nguyệt, thời gian muộn mất mười mấy phút, khi đến địa điểm hẹn, thời gian có chút muộn.
Thời tiết có chút xấu, nhớ khi xem dự báo thời tiết nói có tuyết nhẹ, đến hiện tại vẫn chưa rơi, cũng không biết khi nào rơi.
Hai người hẹn ở một quán lẩu, là quán lúc trước bọn họ cùng nhau ăn, bước vào quán lẩu, chủ quán dường như vẫn nhận ra cô: "Tới rồi à." Như bạn cũ chào với cô.
Cậu và cô, hoặc cô và cậu cùng với bạn cùng phòng của cậu, lúc trước tới quán lẩu này ăn một lần, không ngờ ông chủ vậy mà vẫn nhớ cô.
"Ừm." Dương Tịch Nguyệt mĩm cười với ông chủ.
Ông chủ duỗi tay, ngón trỏ chỉ vào vị trí trong góc phía sau bình phong: "Bạn trai con đến được một lúc rồi, mau qua đó đi."
Dương Tịch Nguyệt nghe thấy xưng hô này của ông chủ, sửng sốt một lúc.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!