Mùa thu năm 2020. Một vài trường đại học ở Giang Thành tổ chức một cuộc thi biện luận chung. Vòng chung kết được tổ chức tại Trường Đại học Kinh tế Tài chính.
Đại Chân là nhóm phó của hội sinh viên trường, chịu trách nhiệm tổ chức hiện trường trận chung kết biện luận lần này. Cuộc thi biện luận có sự tham gia của sinh viên và giáo viên cùng với ban giám khảo của các trường. Người làm hậu đài không đủ nhân lực, Đại Chân đem Dương Tịch Nguyệt và Lâm San đến giúp một tay. Chuyên ngành bọn họ trong học kỳ này ít môn, Lưu Mộng Kỳ cả ngày ở bên bạn trai, không có thời gian đến giúp đỡ, chỉ có thể kéo Dương Tịch Nguyệt và Lâm San hai người này trước sau như một, nhàn rỗi lại độc thân.
Lâm San bị gọi đi đưa kịch bản cho người dẫn chương trình, để Dương Tịch Nguyệt một mình sắp xếp danh sách. Cần đối chiếu danh sách ký tên và danh sách của hội sinh viên mang lại, đối chiếu từng cái từng cái một, ghi chú lại người chưa đến, tiến hành phân loại sắp xếp. Công việc rất đơn giản rất nhẹ nhàng, không có gì khó khăn.
Trên chiếc bàn đơn giản đặt vài tờ danh sách, Dương Tịch Nguyệt kéo một cái ghế lại ngồi xuống, chăm chỉ so sánh. Cô làm việc gì cũng dễ bị phân tâm, vì vậy đồng thời sử dụng cả hai tay.
Tới cả trên bàn đột nhiên đặt một chai nước cũng không phát hiện.
Tề Văn Lộ đứng trước bàn, nhìn cô gái đang cuối thấp đầu nghiêm túc so sánh danh sách, mặc áo trắng váy đen đơn giản, mái tóc dài vén sau tai theo thói quen, thái dương rơi xuống vài sợi tóc. Hơi hạ mắt xuống, lông mi vừa công vừa vểnh. Rất nghiêm túc, vì vậy tới cả cậu đi qua, đặt chai nước lên bàn cũng không phát hiện.
Không nhẫn tâm làm phiền cô, nhưng lại không thể không làm phiền cô.
Hơi cúi xuống, đưa tay gõ nhẹ lên mặt bàn.
Bàn sau khi bị gõ rung chuyển nhẹ cùng với âm thanh phát ra, khiến Dương Tịch Nguyệt theo âm thanh ngẩng đầu lên, nhìn thấy đôi tay rất đẹp, lại nhìn lên, nhìn thấy người đứng trước mặt mình.
Tề Văn Lộ.
Dương Tịch Nguyệt nhớ tên cậu.
Là bạn cùng ký túc xá của Trần Hoài Dữ, lúc trước cùng đi ăn cơm.
"Xin chào, còn nhớ mình không? Mình tên Tề văn Lộ." Tề Văn Lộ cho rằng Dương Tịch Nguyệt vốn không nhớ ra cậu, thế nên mở miệng thăm dò.
"Xin chào, mình nhớ ra cậu." Dương Tịch Nguyệt đối mặt với cậu, lịch sự mỉm cười.
Nhận được đáp án của Dương Tịch Nguyệt, như thở nhẹ một hơi mỉm cười, nụ cười có chút xấu hổ, dường như là ngại: "Mình thấy cậu ngồi ở đây rất lâu rồi, đem một chai nước đến cho cậu."
Trên bàn là chai nước khoáng cậu đặt.
"Cảm ơn."
"Không cần cảm ơn." Cậu không tự nhiên chạm vào sau gáy, như là đang tìm chủ đề: "Mình là đội biện luận của Giang Đại, tới Đại học Tài Chính tham gia thi đấu."
Dương Tịch Nguyệt có chút ngạc nhiên, cô cảm thấy cậu nói chuyện dịu dàng lại ngại ngùng, không giống là người của đội biện luận. Đội biện luận của Giang Đại rất mạnh, nếu như không xảy ra chuyện ngoài bất ngờ, Dương Tịch Nguyệt dự đoán, đội biện luận Giang Đại khả năng rất lớn sẽ giành được chức vô địch trong trận đấu lần này.
Nhưng nghiêng đầu nghĩ lại, nếu như không phải đội biện luận, thì tại sao lại xuất hiện ở chỗ này. Mà còn lúc trước nghe Hà Xuyên nói, ký túc xá bọn họ học hành rất tốt, ngoài Trần Hoài Dữ chính là Tề Lộ Văn.
"Thi đấu cố lên."
Nghe được lời nói của Dương Tịch Nguyệt, Tề Văn Lộ giống như rất vui, mĩm cười với cô: "Mình sẽ cố gắng." Nói xong cậu chỉ vào vị trí cửa ra vào phía sau: "Vậy mình đi trước, hôm khác gặp lại."
"Hẹn gặp lại."
Vì tranh cuộc thi biện luận, tình cờ vậy mà một ngày gặp Tề Văn Lộ ba lần.
Sau đó không biết là vì lý do gì, Dương Tịch Nguyệt thêm Wechat của Tề Văn Lộ, đây là lần thứ hai Dương Tịch Nguyệt có Wechat của bạn cùng ký túc xá của cậu.
WeChat của Tề Văn Lộ và Hà Xuyên hoàn toàn không giống nhau, nhưng lại có chút giống Trần Hoài Dữ, nhưng dù sao cũng không giống. Vòng bạn bè của Tề Văn Lộ hoàn toàn không có dấu vết về cuộc sống các nhân, toàn bộ đều là một số luật pháp và tiêu đề được chuyển tiếp, cùng với tiêu đề tin tức, thỉnh thoảng sẽ đăng thứ về phương diện học tập. Hình đại diện của cậu là một nhân vật hoạt hình rất nổi, Dương Tịch Nguyệt nhất thời vậy mà không nghĩ ra gọi là gì, tên là tên tiếng Anh, tổ hợp chữ cái hơi lộn xộn, Dương Tịch Nguyệt không biết có ý nghĩa gì.
Cuộc thi biện luận lần này, không ngoài dự đoán, Giang Đại giành chức vô địch.
Những ngày sau đó, Tề Văn Lộ thỉnh thoảng sẽ cùng trò chuyện với cô trên Wechat, nhưng mỗi lần đều là cậu chủ động, chủ động nói những chủ đề hai người đều quen thuộc.
Rõ ràng một người trên vòng bạn bè từ trước đến nay không chia sẻ cuộc sống cá nhân, vậy mà hầu như mỗi ngày đều chia sẽ với cô những việc nhỏ trong cuộc sống của cậu.
Dương Tịch Nguyệt ban đầu vẫn nghiêm túc trả lời, sau đó cô dần dần có chút không hiểu, không hiểu cậu có ý gì. Dương Tịch Nguyệt không ngốc, thật ra thời gian dài, ý của Tề Văn Lộ, cô có thể cảm giác được. Cô đã không còn sức lực cùng nam sinh khác nói chuyện, hoặc là, phát triển một mối quan hệ mới. Huống chi, cậu vẫn là bạn cùng ký túc xá của Trần Hoài Dữ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!