Chương 31: (Vô Đề)

Những ngày sau đó, Dương Tịch Nguyệt không còn liên lạc với Trần Hoài Dữ.

Phần lớn thời gian cô đều ở nhà một mình, Trương Hán thỉnh thoảng sẽ tới ở cùng cô. Cô đang trốn tránh, đồng thời cũng là đang tự chữa lành, cô cần một khoảng thời gian để bản thân chấp nhận sự thật này. Chấp nhận việc này thật sự đã không thể thay đổi được nữa.

Rốt cuộc phải mất bao lâu? Cô cũng không biết.

Trần Hoài Dữ đối với Dương Tịch Nguyệt mà nói, thật ra không phải là lửa, cô cũng không phải con thiêu thân lao vào lửa. Cậu đối với cô mà nói, như là ánh sáng, ánh sáng không thể nào bắt được. Sau này mới phát hiện, thứ ánh sáng cô không thể nào bắt được, thực ra sớm đã soi sáng cho người khác.

Hóa ra không phải bản thân không bắt được, mà là ánh sáng này, từ đầu đến cuối chưa bao giờ thuộc về cô.

Vô số lần thốt lên, cuối cùng hóa thành nụ cười cay đắng, một tiếng thở dài.

Từ khi bắt đầu thích cậu, đến khi phát hiện cậu sớm đã có người trong lòng. Khoảng thời gian này vô cùng dài. Nếu như thời gian sớm hơn, lại sớm hơn một chút, khi cô vẫn chưa thích cậu như vậy, để cô biết cậu có người mình thích, cô cũng không đến nỗi đau khổ như thế này.

Sau đó nghĩ lại, thứ tình yêu này, đau khổ và nỗi buồn chẳng phải là trạng thái bình thường sao?

Chỉ là tình yêu của người khác có mở đầu có kết thúc, có khóc có cười. Mà tình yêu của cô, không có bắt đầu, không có kết thúc, không khóc không cười.

Cuộc đời của mỗi người không thể lặp lại, mỗi người đều có câu chuyện và hành trình của riêng mình.

Cô hiểu, đều hiểu, chỉ là cần một khoảng thời gian để chấp nhận.

Mùa thu năm 2020 khai giảng năm ba Đại học. Thời gian ở nhà gần nữa năm, cuối cùng cũng sắp khai giảng. Dương Tịch Nguyệt vẫn là một mình bắt xe đến trạm xe, một hành lý, một ba lô, một mình ngồi xe đến Giang Thành.

Cô lần này không gặp Trần Hoài Dữ.

Mùa thu năm đó xảy ra rất nhiều việc.

Nghe nói Thẩm Giai và bạn trai kia của cô ấy đã chia tay, việc này là do Lâm Đồng nói. Bây giờ việc Trần Hoài Dữ thích Thẩm Giai đã không còn là bí mật, Lâm Đồng vẫn ở trong nước, thông tin của cậu tới nhanh, luôn biết rõ tin tức Thẩm Giai chia tay.

Nghe nói là vì cãi nhau hoặc vì lý do gì khác, hình như nguyên nhân là bạn trai của Thẩm Giai muốn đi du học, nhưng Thẩm Giai không muốn đi cùng cậu. Hai người mâu thuẫn về sự lựa chọn phương hướng phát triển trong tương lai.

Chuyện này Dương Tịch Nguyệt biết, cô nghĩ Trần Hoài Dữ nhất định cũng biết, Lâm Đồng nhất định sẽ nói với cậu.

Mùa thu năm đó, Lưu Tĩnh Vũ ngồi xe rất lâu đi tìm Bàng Hàn Văn, Bàng Hàn Văn ở Tây Bắc, Lưu Tĩnh Vũ lên kế hoạch rất lâu, muốn đi tìm cậu, muốn đi gặp cậu. Hai người bọn họ đã rất lâu không gặp nhau rồi. Cô rất nhớ cậu. Cậu không thể tới gặp cô, vậy thì cô sẽ đến gặp cậu.

Thành phố của Lưu Tĩnh Vũ cách Tây Bắc bên đó rất rất xa, không có xe chạy thẳng, đầu tiên ngồi tàu cao tốc, sau đó lại đổi qua tàu hỏa, thời gian chuyển tàu rất lâu, khoảng cách xa, thời gian toàn bộ hành trình càng dài. Đa số xe đều đi ban đêm, trên tàu hỏa đông người, rất loạn, Lưu Tĩnh Vũ không dễ dàng gì giành được một giường phía dưới, nhưng khi lên tàu cô đã nhường phía dưới cho một dì bồng con theo, bản thân lên phía trên.

Đoạn đường hai mươi mấy tiếng, chỉ vì đi gặp cậu, mà thời gian ở cùng cậu không đến một ngày.

Tình yêu thật sự không bao giờ sợ thất bại. Lưu Tĩnh Vũ là ngươi dũng cảm, tình yêu của người dũng cảm là không sợ thất bại.

Trương Hán và Lâm Nhất Phàm phân phân hợp hợp, trong thời gian dịch bệnh bị kẹt ở nhà, nơi đâu cũng không đi được, vốn dĩ khi khi lên Đại học chính là yêu xa, trong thời gian dịch bệnh Lâm Nhất Phàm không về Hải Thành, vẫn luôn ở Bắc Kinh. Bởi vì nguyên nhân công việc của ba mẹ, gia đình bọn họ nghĩ cách chuyển đến Bắc Kinh, vì vậy Lâm Nhất Phàm vẫn chưa có ý định về Hải Thành, lại thêm tình hình dịch bệnh, sau này cũng không biết khi nào có thể quay lại Hải Thành, hai người vẫn không thể gặp nhau.

Hai người thiếu kết nối, luôn đem hai chữ chia tay này treo bên miệng.

Nhưng câu chia tay này đã nói rất rất nhiều lần, cuối cùng vẫn hòa hợp, suy cho cùng thích nhau lâu như vậy, ai cũng không muốn dễ dàng mà chia tay.

Lần này hòa hợp sau khi chia tay là Lâm Nhất Phàm chủ động trước, cậu từ Bắc Kinh đến Bắc Thành, đi tìm Trương Hán. Trương Hán rất thích Lâm Nhất Phàm, chỉ cần cậu chủ động, cô sẽ ngay lập tức tha lỗi cho cậu.

Lâm Đồng vẫn ở trong nước, chưa quay lại trường. Dịch bệnh trong nước tạm thời được kiểm soát, nhưng dịch bệnh bên nước ngoài lại càng ngày càng nghiêm trọng, Lâm Đồng ở lại Hải Thành không đi, vẫn ở nhà học trực tuyến, khi có thời gian thường đến Giang Thành chơi, một bên đi du lịch khắp nơi, một bên học trực tuyến.

Sau đó bởi vì do đi du lịch khắp nơi, trở thành F1, bị cách ly một lần, sau khi hủy bỏ cách ly cũng không đi khỏi Hải Thành nữa, luôn nghiêm túc ở nhà.

Ngày qua ngày, Dương Tịch Nguyệt không còn gặp lại Trần Hoài Dữ, chỉ là thường xuyên nhìn thấy cậu trong vòng bạn bè Wechat, cậu có khi xuất hiện trong vòng bạn bè của Lâm Đồng, có khi xuất hiện trong vòng bạn bè của Hà Xuyên.

Lần nào cô cũng nhìn thấy cậu từ vòng bạn bè của người khác.

Cô biết rằng mọi người trong ký túc xá của cậu đều quên làm bài tập phân tích ví dụ của giáo viên giao, vào cuối tuần tất cả mọi người trong ký túc xá đến thư viện điên cuồng làm bài. Cô biết đồ ăn gọi ngoài của cậu đặt dưới lầu bị mất, bị Hà Xuyên cười nhạo rất lâu, cười cậu thì ra cũng có ngày này. Cô biết bài tập cậu làm chưa đến một ngày đã làm xong, được giáo viên bọn họ khen ngợi, nói cậu làm rất tốt, mà bài tập của Hà Xuyên bị giáo viên đem ra chỉ đích danh phê bình.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!