Chương 30: (Vô Đề)

Dương Tịch Nguyệt đã không còn nhớ rõ, không nhớ chính xác tối hôm đó trong phòng riêng bản thân rốt cuộc ăn bao nhiêu trái cây. Nhớ không rõ buổi tụ tập kết thúc khi nào, không còn nhớ rõ ai đã nói chuyện với cô.

Buổi tụ tập kết thúc, khi về nhà, việc đầu tiên là Dương Tịch Nguyệt bắt taxi một mình về nhà. Cự tuyệt yêu cầu đi cùng của người khác, bất chấp lời nói của người khác, bất chấp ánh nhìn của người khác nhìn cô, một mình lên xe về nhà.

Lúc này cô chỉ muốn về nhà.

Cô gần như không thể kiên trì được nữa, dường như nếu ở lại thêm chút nữa cô sẽ lập tức sụp đổ.

Hôm nay cô mặc bộ váy đẹp nhất của mình, để tóc dài mà cậu thích nhất, tới túi xách cũng chuyên tâm mà phối hợp. Cô muốn cậu nhìn thấy cô xinh đẹp. Nhưng nhận lại được lại là kết quả khó có thể chấp nhận nhất. Như là một ngày sấm sét giữa trời quang (*), trực tiếp đem tất cả ảo tưởng và hy vọng của cô toàn bộ phá hủy, không còn lại gì cả.

(*) Việc xảy ra ngoài ý muốn.

Trên đường về nhà xảy ra tình trạng kẹt xe chưa từng có. Hải Thành là một thành phố không có cuộc sống về đêm, nhưng hôm nay ở ngã tư này lại bị kẹt xe, hoặc là tối nay trên đoạn đường này có trường học gần đây, học sinh tan tiết tự học tối, rất nhiều phụ huynh tới đón, gây nên tắt nghẽn tạm thời.

Bác tài xế nói giọng Hải Thành chuẩn, không ngừng phàn nàn về đoạn đường đông đúc này.

Dương Tịch Nguyệt đang ngồi ở ghế sau, hơi nghiêng đầu nhìn ngoài cửa sổ, lúc này xe đúng lúc chậm chạp đi ngang qua Thất Trung, nhìn thấy học sinh tan tiết tự học tối đứng ở cửa Thất Trung, tòa dạy học của Thất Trung đang sáng đèn, bên trong và phía ngoài đều có rất nhiều học sinh từ cửa trường học ùa ra, siêu thị nhỏ bên cạnh đều là học sinh lưng đeo cặp.

Rất nhiều việc hiện ra trong đầu, lại giống như là một mớ hỗn độn.

Tay phải vẫn nắm quai túi xách, nắm chặt không buông ra, tựa như toàn bộ sức lực trong cơ thể đều dồn vào đây, đầu ngón tay và đốt ngón tay đều trắng bệch.

Có lẽ kẹt xe quá nhàm chán, bác tài xế mở một bài nhạc. Kỳ ảo, uể oải, giọng hát ngẫu hứng vang lên, cảm động lòng người——

"Trái tim anh thuộc về em. Anh mượn nó để nuôi sống, nhưng nó đã trở thành con quỷ bên trong anh."

"Trái tim thuộc về anh, em mượn về gửi gắm, nhưng lại trở thành tâm ma trong em."

"Anh thuộc về người nào, em vừa hay ngang qua, nhưng lại mang đến nước ròng nước lớn."

(*) Bài hát: Trăm năm cô đơn

- Vương Phi.

Điện thoại đột nhiên rung lên, là điện thoại của Trương Hán.

Nhấn nút tắt tiếng điện thoại, úp ngược lên đùi, rời mắt khỏi điện thoại, nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn người và xe qua lại ngoài cửa sổ. Sau đèn đỏ, xe từ từ khởi động.

Gió đêm mùa hè có chút mát mẻ, Hải Thành gần biển, hầu như buổi tối mùa hè không có oi bức. Cửa xe bị Dương Tịch Nguyệt hạ xuống, gió ngoài cửa sổ ùa vào trong xe, toàn bộ ùa vào mặt, thổi loạn tóc cô.

Gió thổi vào mắt, giọt lệ trong vành mắt cuối cùng bị gió thổi, không chút báo trước mà chảy xuống, rơi xuống trên cánh tay để lộ ra.

Khi Trương Hán gọi cuộc gọi thứ hai, Dương Tịch Nguyệt bắt máy.

Trương Hán vốn dĩ chuẩn bị hẹn Dương Tịch Nguyệt ra ngoài chơi, cuộc gọi liên tiếp không bắt máy làm cho suy nghĩ lộn xộn, khi cuộc gọi được bắt máy, cô càng lo lắng nói: "Cậu làm gì vậy chứ, tại sao giờ mới nghe điện thoại, cậu lại không nhận điện thoại nữa, mình sẽ báo cánh sát."

Trương Hán biết buổi tối Dương Tịch Nguyệt có buổi tự tập với bạn cùng lớp, dự đoán thời gian, đợi đến khi buổi tụ tập gần kết thúc sẽ gọi điện thoại cho cô, kết quả không ai nghe máy.

Dương Tịch Nguyệt không nói chuyện, chỉ im lặng nghe giọng Trương Hán nói trong điện thoại, không nói một lời. Cô không thể nói được, cô đang sợ, sợ bản thân khi mở miệng, giọng nghẹn lại, cô căn bản không nhịn được.

Cô đang trên taxi, cô không thể khóc, không thể để người lạ nhìn thấy.

Hải Thành vào buổi tối, trên đường người không nhiều, chỉ có vài người đi dạo, cũng có người đi làm về. Vẻ mặt của họ không giống nhau, cô có chút tò mò, tự hỏi liệu những người xa lạ đó có phải cũng rất, rất, rất buồn không, đại khái chắc sẽ có, nhưng hôm nay, tối hôm nay người buồn nhất, chắc là cô.

Không, cũng không phải.

Có lẽ Trần Hoài Dữ hôm nay, cũng sẽ rất buồn.

Đến khi lấy lại tinh thần, điện thoại trong tay đã bị cúp.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!