Về sau, tình hình dịch bệnh trong nước chuyển biến tốt, nhưng nước ngoài lại nghiêm trọng.
Lâm Đồng từ Mỹ trở về nước, bị cách ly ở Thượng Hải. Sau thời gian cách ly, từ Thượng Hải về Hải Thành. Ra nước ngoài mấy năm, bây giờ đứng trên mảnh đất tại quê hương, hít bầu không khí ở quê hương, vẫn là cảm thấy tổ quốc của mình là tốt nhất, ở lại quê hương của mình là thiết thực nhất.
Việc đầu tiên khi Lâm Đồng về đến Hải Thành chính là gọi vài người bạn tốt thời cấp 3 ra tụ tập, suy cho cùng đã rất lâu rồi không gặp nhau. Lâm Đồng luôn mê việc như vậy, tự mình trực tiếp gửi tin nhắn từng người một.
Trần Hoài Dữ tất nhiên là sẽ đi, hai người ở cấp 3 quan hệ rất tốt. Lại thêm những người trước đây chung đội bóng rổ, Bàng Hàn Văn đi lính tới không được. Nữ sinh cũng chính là Lưu Tĩnh Vũ và Dương Tịch Nguyệt, Lâm Đồng và Thẩm Giai quan hệ bình thường, Lâm Đồng gửi lời mời cho Thẩm Giai, nhưng Thẩm Giai không ở Hải Thành nên không đi được.
Địa điểm hẹn là quán KTV gần trường Thất Trung trước đây.
Dương Tịch Nguyệt một mình ngồi xe buýt đến.
Hôm nay cô ăn mặc đặc biệt, mặc chiếc váy mới mua chưa lâu, vẫn chưa kịp mặc. Trong tủ quần áo của cô đa số đều là quần dài, váy không nhiều, bộ này là thời gian trước cùng với Trương Hán đi dạo trung tâm thương mại mua, cô rất thích.
Là một chiếc váy dài màu trắng, đơn giản và thanh lịch. Tóc dày xoã ngang vai, trang điểm nhẹ, kèm theo một chiếc túi đeo chéo.
Từ trước đến nay cô chưa bao giờ nghiêm túc chuẩn bị như vậy.
Cô hôm nay sẽ gặp được cậu, đây là lần gặp đầu tiên của hai người bọn họ từ khi dịch bệnh.
Cậu hôm nay vẫn mặc đơn giản như cũ, toàn màu đen, áo tay ngắn, quần tây màu đen đơn giản, dưới chân là đôi giày thể thao màu trắng, hầu như giày thể thao của cậu đều là màu trắng, chỉ là thương hiệu không giống. Trên tai đeo một chiếc tai nghe bluetooth, cầm điện thoại trong tay.
Hai người đều đeo khẩu trang che kín mặt. Nhưng cô vẫn có thể cảm nhận được, cậu hình như có chút gầy. Thời gian trước cùng Trương Hán gặp nhau, Trương Hán ở trong nhà thời gian dài không ra ngoài đều mập lên.
Có một giây, thậm chí muốn đứng dậy ôm lấy cậu, ôm cậu vùi mình vào ngực cậu, nhân đó mà xác thực, cậu có phải là thật sự gầy đi không, hay là bản thân cảm nhận sai.
Hai người gặp nhau trên xe buýt đã không còn thấy xa lạ, thời điểm này đã không thể khiến người cảm thấy kinh ngạc. Hai người bọn họ trên xe buýt số 43 đã gặp nhau rất nhiều lần. Cơ hội gặp nhau rất nhiều lần, trong lòng hai người đã không có gì xáo trộn lớn, ngược lại lại bình tĩnh.
Cậu lên xe rất tự nhiên, đi đến bên cạnh cô, tốc độ đi của cậu vẫn luôn rất nhanh, sống lưng thẳng tắp, rõ ràng cậu đi không phát ra tiếng, nhưng kỳ diệu là, cô dường như nghe thấy được âm thanh của tiếng giày của cậu phát ra, một bước lại một bước, phảng phất rõ ràng, dường như ngay bên tai, nhưng lại mơ mơ hồ hồ, như thể không có ở đó. Nhưng lại càng thêm rõ ràng vẫn là nhịp đập của trái tim cô.
Cậu ngồi bên cạnh cô.
Đây là điều cô không ngờ tới.
Giống như người bạn cũ đã lâu không gặp, hai người hẹn nhau cùng ngồi xe.
Cô hơi quay đầu lại nhìn, hai người đều đeo khẩu trang, che nữa khuôn mặt, khoé miệng dưới lớp khẩu trang hơi nhếch lên, mĩm cười với cậu, không nói chuyện.
Vì đeo khẩu trang nên cậu không nhìn thấy nụ cười của cô.
Hai người ngồi cạnh nhau, hơi tựa vào lưng ghế, tâm trạng bình tĩnh.
Dương Tịch Nguyệt nghĩ, đợi sau khi tụ tập lần này, tìm một cơ hội thích hợp tỏ tình với cậu. Tìm một ngày thời tiết đẹp, mặt trời tỏ sáng rực rỡ, gió không cần quá to, tốt nhất là có chút gió nhẹ, cô hẹn cậu ra, chính thức tỏ tình với cậu.
KTV nằm trên đường đối diện Thất Trung, ở góc siêu thi cuối đường, bên cạnh một quán thịt nướng, là quán KTV trước đây hồi cấp 3 Lâm Đồng bọn họ thường đến.
Khi Dương Tịch Nguyệt và Trần Hoài Dữ đến nơi, mọi người gần như đã có mặt đầy đủ.
Lâm Đồng "giàu sang phú quý", đặt một phòng riêng lớn nhất tốt nhất, trên bàn cũng bày đầy đĩa trái cây, đồ ăn vặt, các loại đồ uống và rượu.
Vẫn chưa kịp bước vào, khi đứng trước cửa đã nghe thấy tiếng nói cười trong phòng, cực kỳ náo nhiệt. Đèn hành lang của KTV có chút mờ, trên đầu là đèn màu xanh đậm và tím đậm xen kẽ, cảm giác ngột ngạc và buồn bã không thể giải thích được.
Trần Hoài Dữ đẩy cửa đi vào, Dương Tịch Nguyệt theo sau cậu.
Vừa mở cửa bước vào, đã nhận được cái ôm của Lâm Đồng. Dường như đã đợi ở cửa rất lâu, đợi cậu mở cửa bước vào.
Trần Hoài Dữ bị Lâm Đồng ôm bất ngờ không kịp chuẩn bị mà giật mình, sức lực của Lầm Đồng có hơi lớn, có chút xúc động, Trần Hoài Dữ không đứng yên, lui lại một bước.
Dương Tịch Nguyệt ở phía sau cũng không kịp phản ứng, một người tiến về phía trước, một người lùi về sau, trán cô đập thẳng vào lưng cậu, lực hơi mạnh, cho dù cậu tận lực thu lại bước chân, cũng không cách nào kiểm soát được đυ. ng trúng cô.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!