Chương 28: (Vô Đề)

Năm 2020 đối với tất cả mọi người mà nói, là một năm không bao giờ quên được.

Đối với Dương Tịch Nguyệt cũng như vậy.

Đầu năm đó, một trận dịch bùng phát ở trong nước. Trên thực tế, ngay từ cuối năm 2019, trường hợp nhiễm bệnh đầu tiên đã được phát hiện ở một thành phố nào đó, nhưng mà khi không hiểu rõ về virus này, rất bỡ ngỡ, cũng không nắm vững cách chữa trị thích hợp. Đầu năm 2020 không thể kiểm soát, tình hình bệnh dịch bùng nổ quy mô lớn.

Lúc đầu, người dân ở Hải Thành không coi trọng việc này mà vẫn tiếp tục đón Tết sôi nổi, chuẩn bị đồ Tết, mua sắm các loại đồ dùng ngày Tết, mua quần áo mới, nhưng đợi đến khi vài ngày gần đến Tết, dịch bệnh bùng phát, tất cả mọi người đều bị kẹt ở nhà. Muốn ra ngoài cũng không được, muốn quay về cũng không quay về được.

Tết năm nay, không có pháo hoa, không có sum vầy, nếu có là chỉ là nỗi sợ vô tận.

Những khu vực có dịch bệnh nghiêm trọng nhất đã lệnh đóng cửa, những khu vực khác người dân hạn chế di chuyển, có nơi thậm chí tới tiểu khu, tới cửa nhà cũng không thể đi ra, cửa tiểu khu lắp đặt hàng rào bảo vệ, bất cứ chiếc xe nào cũng không cho phép vào, trong tiểu khu không thể vào cũng không thể ra.

Vật tư trong nhà trong thời gian nghĩ Tết chuẩn bị cực kỳ đầy đủ, chỉ là thiếu khẩu trang, từ trước đến nay không có ai nghĩ tới, khẩu trang sẽ trở nên quan trọng như vậy, sẽ khan hiếm như vậy, khẩu trang giá cao ngất trời, rất nhiều người tranh mua với giá cao.

Bà Dương có một người bạn làm việc ở hiệu thuốc, sớm đã tích trữ rất nhiều khẩu trang, bà Dương nhờ bạn mình mua một số khẩu trang.

Bị kẹt ở nhà, mỗi ngày ngoài xem tin tức, thấy lượng người tăng lên, cái gì cũng không làm được, vô hình trung tăng thêm cảm giác lo lắng. Các bộ phim truyền hình và điện ảnh mà Trương Hán giới thiệu đều đã xem qua, cũng đọc rất nhiều tiểu thuyết, nhưng vẫn rất buồn chán, đồng thời cũng rất lo lắng.

Hôm đó do dự rất lâu, gửi tin nhắn cho Trần Hoài Dữ.

Dương: [Có đó không?]

Trần: [Ừm.]

Dương: [Dịch bệnh rất nghiêm trọng, nhớ chú ý an toàn.]

Trần: [Cậu cũng vậy.]

Trần: [Cậu có khẩu trang không?]

Dương: [Có.]

Trần: [Ừm.]

Trần Hoài Dữ chỉ dựa vào quan hệ bạn bè giữa hai người, khi cô quan tâm cậu, cũng quan tâm đến cô một chút. Ngoài ra, cái gì cũng không có. Rõ ràng cuộc trò chuyện giữa hai người nên kết thúc, nhưng Dương Tịch Nguyệt muốn tìm đề tài nói chuyện, muốn nói chuyện cùng cậu, những nghĩ tới nghĩ lui, vẫn là không biết nên nói gì.

Nghĩ tới nghĩ lui vẫn là chỉ có một chủ đề.

Mỗi lần đều lấy Lâm Đồng ra làm cái cớ.

Dương: [ Trước đây nghe nói Lâm Đông muốn về nước, bây giờ có phải không về được không?]

Trước đây Lâm Đồng nói qua, đợi sau khi cậu về nước sẽ tụ hợp với mọi người, những người có quan hệ tốt.

Trần: [ Không về được, dịch bệnh nghiêm trọng.]

Dương: [Ừm.]

Dương Tịch Nguyệt hơi ngẩng đầu lên, qua lớp kính cửa sổ nhìn ra ngoài, trời bên ngoài đã hoàn toàn tối, trên bầu trời không có nhiều sao, chỉ có một số. Hơi ló đầu ra nhìn xuống, ngoài đường không có một ai, chỉ có ánh đèn mờ nhạt, ánh sáng đang nhấp nháy.

Bên ngoài vắng tanh, thậm chí trên đường cũng không nhìn thấy xe.

Thời gian này những năm trước, trên đường chắc sẽ có rất nhiều xe, khi vào ngày rằm, Hải Thành còn có lễ hội đèn l*иg, mỗi năm Trương Hán đều thích dẫn cô đi chơi, ăn các món ngon, đoán câu đố. Nhưng năm nay cái gì cũng không có, tất cả mọi người đều ở trong nhà.

Nhìn chằm chằm ra cửa sổ một lúc, chốc lát lấy lại tinh thần, cười một tiếng.

Gửi tin nhắn cho cậu.

Dương: [Chú ý an toàn.]

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!