Chương 27: (Vô Đề)

Sinh nhật của Trần Hoài Dữ là vào mùa đông, vào tháng 12.

Sinh nhật của cậu là ngày 20 tháng 12, đúng ngày tuyết rơi đầu tiên của mùa đông năm nay ở Giang Thành. Những năm này tuyết rơi rất dày, từ trước đến nay chưa bao giờ thấy tuyết rơi dày như vậy. Trên đường đến lớp bị gió thổi cuốn theo tuyết làm không thể mở mắt, từ ký túc xá đến tòa dạy học, trên người đã bao phủ một lớp tuyết.

Cô ở trên vòng bạn bè nhìn thấy tấm ảnh sinh nhật của cậu.

Là Hà Xuyên đăng lên vòng bạn bè, nam sinh bọn họ ăn sinh nhật thật sự rất đơn giản, lại thêm trận tuyết lớn lần này, cũng không cách nào ra ngoài ăn, trực tiếp ở trong ký túc xá gọi thịt nướng từ bên ngoài, mua một ít bia, gọi một chiếc bánh sinh nhật. Bánh không lớn, nam sinh bọn họ không quá thích ăn đồ ăn ngọt như bánh kem này, mua một chiếc bánh xem như cho có hình thức.

Hà Xuyên đăng lên vòng bạn bè là góc nghiêng củaTrần Hoài Dữ đang đội mũ sinh nhật, mặc dù nhìn không rõ trực diện, nhưng lờ mờ có thể nhìn thấy cậu đang hơi mĩm cười. Cậu bị mấy người trong ký túc xá vây quanh, trước mặt đặt chiếc bánh kem đang cắm nến, Trần Hoài Dữ của hôm nay trông rất vui.

Sinh nhật của cậu là vào mùa đông, cậu thì thích mùa xuân.

Dương Tịch Nguyệt thoát khỏi vòng bạn bè, mở người liên hệ ghim ở Wechat.

Nhìn ảnh đại diện của cậu, lưỡng lự hồi lâu rồi bấm vào, gửi lời chúc mừng sinh nhật cho cậu.

[Sinh nhật vui vẻ!]

Sau dấu chấm than còn thêm một biểu tượng cảm xúc là một cái bánh sinh nhật.

Muốn nói nhiều thêm một chút, nhưng soạn tin nhắn hồi lâu, cuối cùng vẫn là một cậu bình thường nhất. Mỗi lần muốn nói nhiều hơn với cậu điều gì đó, cuối cùng vẫn do dự mà bỏ cuộc.

Thời gian đã không còn sớm nữa, Dương Tịch Nguyệt đang đợi cậu trả lời, đợi rất lâu rất lâu, không thấy phản hồi của cậu.

Cậu là một người rất lịch sự, đối với lời chúc sinh nhật, nhất định sẽ lịch sự phản hồi lại, Dương Tịch Nguyệt nghĩ, cậu chắc là cùng với bạn trong ký túc xá đang ăn mừng sinh nhật, vẫn chưa kết thúc. Kết thúc rồi, cậu nhất định sẽ trả lời cô.

Trong ký túc xá đã tắt đèn, Dương Tịch Nguyệt năm nghiêng trên giường, cầm điện thoại trong tay, ánh sáng điện thoại chiếu lên mặt cô, ngón tay không ngừng bấm vào rồi lại thoát ra ở Wechat, lặp lại không ngừng.

Cho đến gần mười hai giờ, Dương Tịch Nguyệt nhận được tin nhắn của Trần Hoài Dữ:

[Cảm ơn.]

Đến khi nhìn thấy tin nhắn của cậu, cô mới hài lòng bỏ điện thoại xuống đi ngủ.Tết Dương Lịch năm 2020, quảng trường trung tâm Giang Thành có biểu diễn bắn pháo hoa.

Một số người trong ký túc xá đã sớm thu xếp, bắt xe đến quảng trường trung tâm xem pháo hoa.

Khi đến quảng trường trung tâm thì trời đã tối.

Từ xa có thể nhìn thấy những ký hiệu màu đỏ phát sáng trên các tòa nhà ở quảng trường, cùng với vòng đu quay lớn trên cao, những ô nhỏ từng cái từng cái đang chuyển động, ánh đèn lấp lánh nhiều màu.

Thời tiết rất lạnh, đứng ở quảng trường, gió lạnh thổi qua, Dương Tịch Nguyệt mặc một chiếc áo khoác dày vừa phải, đội mũ và quàng khăn, mặc rất ấm áp. Lâm San bên cạnh thì ngược lại, chiếc áo khoác không quá dày, chỉ quàng khăn choàng, gió lạnh thổi rối tung tóc cô. Đứng bên cạnh Dương Tịch Nguyệt, khoác tay Dương Tịch Nguyệt, một lát lại đặt đôi tay lạnh như băng vào trong túi áo khoác của Dương Tịch Nguyệt giữ ấm.

Không ngừng dậm chân, trong miệng lẩm bẩm: "Thật lạnh, lạnh chết mình rồi."

Đại Chân cũng mặc rất ấm áp nhìn Lâm San nói: "Đáng đời cậu, bây giờ thời tiết như này, cậu buổi tối ra ngoài nên mặc nhiều một chút."

Vào ngày đầu năm mới, Lưu Mộng Kỳ đi cùng bạn trai, còn lại Dương Tịch Nguyệt, Lâm San, và Đại Chân ba người ở quảng trường trung tâm xem bắn pháo hoa.

Ba người chờ đợi trong gió lạnh rất lâu cũng không thấy bắt đầu.

Trong quảng trường có rất nhiều người, các ghế dài cũng chật kín, không còn chỗ nào khác cho bọn họ, vì vậy bọn cô chỉ có thể ngồi bên bồn hoa ở quảng trường, ngồi theo hàng, ba người chen chúc dựa vào nhau, Lâm San bị Dương Tịch Nguyệt và Đại Chân mặc ấm áp kẹp ở giữa, đang nhìn vòng đu quay không xa.

Bên trên các ánh đền nhiều màu sắc nhấp nháy, vòng đu quay quay từng vòng từng vòng. Hầu hết là các cặp đôi ngồi trên vòng đu quay. Dương Tịch Nguyệt ngồi bên bồn hoa, nhìn người đến người đi trước mặt, nhìn vòng đu quay, Quay một vòng, ngừng lại, lại quay một vòng.

Trong số bóng người đang lắc lư trên quảng trường, Dương Tịch Nguyệt đột nhiên nhìn thấy một bóng người quen thuộc.

Sợ mình nhìn sai, nhìn một lúc lâu, mãi đến khi nhìn rõ dáng vẻ của cậu, mới chắc chắn rằng mình không nhìn lầm.

Là Trần Hoài Dữ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!