Còn nửa tiếng nữa mới đến trạm Nam Hải Thành.
Đường đi tốn rất nhiều thời gian. Dương Tịch Nguyệt mơ mơ hồ hồ nằm ngủ, lờ mờ nghe thấy âm thanh chuông điện thoại của cậu kêu lên, nghe thấy âm thanh cậu nhỏ giọng nói chuyện.
Mơ màng mở mắt ra, phát hiện âm thanh trong tai nghe đã tắt. Hơi quay đầu lại, nhìn thấy cậu đang dơ tay nghe điện thoại, giọng nói rất nhỏ.
"Ừm, không cần đến đón, con tự về được."
"Ừm, được."
Khi đang nói chuyện điện thoại, vô tình quay đầu nhìn Dương Tịch Nguyệt ngồi bên cạnh, tình huống xảy ra bất ngờ, bốn mắt nhìn nhau. Dường như không ngờ rằng cô đã tỉnh lại, trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc, nhưng rất nhanh đã lấy lại bình tĩnh.
"Ừm, cúp đây."
Cậu cúp điện thoại, nhìn cô bên cạnh: "Tỉnh rồi?"
"Ừm." Dương Tịch Nguyệt tháo tai nghe ra khỏi tai, đưa cho cậu.
Cậu cầm lấy, cất tai nghe hộp đựng.
"Mình đánh thức cậu à?"
"Không có." Trong xe vốn không yên tĩnh, cô là tự thức dậy, không phải cậu làm cô thức.
Cậu cúi đầu nhìn thời gian trên điện thoại "Sắp đến rồi."
"Ừm."
Còn năm phút nữa tàu đến trạm.
Trần Hoài Dữ đứng dậy trước, lấy vali trên kệ phía trên xuống. Vali của Dương Tịch Nguyệt mặc dù không lớn, nhưng lại rất nặng, cho nên khi Trần Hoài Dữ lấy xuống tay mất lực, chút nữa trượt tay rơi vào mình.
May là cậu phản ứng nhanh, kịp thời ổn định lại vali.
Dương Tịch Nguyệt nhìn thấy kinh hồn bạt vía, muốn đưa tay lên giúp đỡ, nhưng lại không kịp, cậu đã cầm xách vali xuống.
"Cậu cẩn thận một chút."
Cậu xách vali xuống, đặt xuống đất, trấn an đáp: "Không sao."
Trước mặt là một cặp đôi, chàng trai cũng đang xách vali.
Nghe thấy Dương Tịch Nguyệt và Trần Hoài Dữ phía sau đang nói chuyện, nhìn bạn gái đang ngồi trên ghế xem điện thoại, hơi oán trách: "Em xem bạn gái người ta, còn biết quan tâm bạn trai, em xem em đi, chỉ biết ngồi chơi điện thoại, cũng không giúp anh."
Cô gái ngồi trên ghế nhìn Dương Tịch Nguyệt và Trần Hoài Dữ ở phía sau, lại nhìn bạn trai mình: "Anh nói lời này trong lòng không cảm thấy áy náy sao, bạn trai nhà người ta có dáng vẻ sao, anh lại tự nhìn bản thân mình đi."
Chàng trai giận dữ nói: "Ồ, em thích đẹp trai đúng không."
Ánh mắt của cô gái lại lần nữa chuyển đến điện thoại, ngữ khí nhẹ nhàng nói: "Không phải."
Chàng trai tò mò hỏi: "Vậy là cái gì?"
Cô gái thẳng thừng nhìn chàng trai: "Cho dù anh không đẹp trai, em vẫn thích anh." Nói xong, cô cảm thán : "A, em thật vĩ đại."
Dương Tịch Nguyệt nghe cuộc trò chuyện của bọn họ, mỉm cười, một cặp đôi rất thú vị, nắm được vài từ trong lời nói của chàng trai, dừng lại, nhìn Trần Hoài Dữ bên cạnh, thấy cậu không có phản ứng gì, cũng không tự mình đa tình nói cái gì đó.
Nhưng vừa bước ra khỏi cửa xe, liền nghe thấy giọng nói của cậu bên cạnh: "Vừa nãy hai người đó nói chuyện, cậu đừng để trong lòng." Ngữ khí cậu nhẹ nhàng, giống như nói một chuyện rất bình thường, bình tĩnh phủ sạch quan hệ giữa hai người bọn họ.
Dương Tịch Nguyệt gần như hiểu ý cậu ngay lập tức, hơi dở khóc dở cười, nghĩ rằng cậu mới là người đừng để trong lòng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!