Sắp đến cuối kỳ, không khí trong ký túc xá đều thay đổi.
Trước đây trên bàn của mọi người đều để đầy đồ ăn vặt với đồ trang điểm, bây giờ sách giáo khoa cuối cùng cũng có chỗ để trên bàn. Ngay cả không biết học cũng bắt đầu học. Thi cuối kỳ ở trường Tài Chính cực kỳ nghiêm ngặc, giáo viên bình thường sẽ không giơ cao đánh khẽ cho học sinh, có thể thi bao nhiêu điểm thì là bao nhiêu điểm. Bản thân thi môn chuyên ngành của bọn họ đã rất khó, lại thêm lúc trước lên lớp, đến cuối kỳ đều quên hết, nếu như không ôn, vậy thì không có cơ hội đậu.
Không khí học tập trong ký túc xá không bằng thư viện, trong ký túc xá vài người sau cơm trưa, thu dọn đồ đạc đi đến thư viện học. Mấy người các cô đến sớm, người trong thư viện không nhiều, vì vậy rất nhanh tìm được vị trí trống.
Lúc này Dương Tịch Nguyệt nhận được tin nhắn của Trần Hoài Dữ.
Trần: [Cậu mua vé xe về nhà chưa?]
Dương: [Vẫn chưa.]
Trần: [Cùng nhau về?]
Dương: [Được.]
Trần: [Trường tụi mình thi xong thì có thể về, có lẽ là ngày 7 tháng 6 có thể đi, các cậu là khi nào?]
Dương Tịch Nguyệt nhớ lại mấy ngày trước lớp trưởng thông báo trên nhóm lớp, ra khỏi cuộc trò chuyện với Trần Hoài Dữ, ngẩng đầu nhìn Đại Chân trước mặt, duỗi tay nhẹ gõ vào cuốn sách trước mặt, hơi nghiêng người, nhỏ giọng hỏi: "Chân Chân, chuyên ngành tụi mình khi nào kết thúc thi?"
Bị gọi đến tên Đại Chân ngẩng đầu lên nhìn Dương Tịch Nguyệt đối diện, nghĩ một lát: "Chắc là ngày 7, bữa thi cuối cùng của tụi mình là buổi sáng ngày 7."
Dương: [Ngày 7 được đó.]
Trần: [Được, vậy mình đặt vé, cao tốc tram Bắc Giang Thành, buổi sáng 9 giờ 40 có một xe đến Hải Thành.]
Dương: [Được, mình chuyển tiền cho cậu.]
Giao tiếp giữa hai người bọn họ thực ra không tính là nhiều, nhưng mà so với lúc cấp ba, đã tính là rất tốt rất tốt rồi.
Cậu đã không dùng QQ nữa, nhưng trước đây cuộc trò chuyện ít đến đáng thương kia, cô vẫn còn giữ, sau này khi đổi điện thoại, cũng sẽ chụp màn hình những cuộc trò chuyện đó, lưu vào điện thoại mới.
Cô không gia hạn kim cương vàng trên QQ, bởi vì cậu đã không dùng, cô cũng không cần gia hạn.
Thường có thể chú ý đến nơi của cậu, là vòng bạn bè. Bởi vì vòng bạn bè không có ghi lại hồ sơ đến thăm, vì vậy cô có thể tùy ý xem vòng bạn bè của cậu, xem ảnh đại diện cậu đổi, hoàn toàn không cần lo lắng bị phát hiện.
Cậu rất thích bấm thích vòng bạn bè của Lâm Đồng, hình như mỗi lần đều có thể nhìn thấy cậu bấm thích trên vòng bạn bè của Lâm Đồng, thỉnh thoảng sẽ nhìn thấy cậu bình luận.
Dương Tịch Nguyệt cho rằng, vòng bạn bè của Lâm Đồng chắc là cậu có cảm giác hiện diện cao nhất, nơi cậu sôi nổi nhất.
Ngày hôm đó Lâm Đồng đăng một bức ảnh, cậu trong bức ảnh dựa vào một chiếc xe thể thao bên cạnh, bên người là cô gái mặc đồ gợi cảm, hai người dựa vào nhau rất gần. Bên cạnh vẫn còn vài người nam và nữ, đều ăn mặc rất thời trang.
Trần Hoài Dữ khó có được lần đầu tiên bình luận một câu cho Lâm Đồng, chíỉcó hai chữ: [Rất tốt.]
Trần Hoài Dữ không thường bình luận cho Lâm Đồng, đột nhiên nhận được bình luận của Trần Hoài Dữ, Lâm Đồng có chút kích động.
[Anh Trần của mình cuối cùng dành chút thời gian trong lịch trình bận rộn tới bình luận cho anh em.]
[Mặc dù chỉ có hai chữ, những vẫn cảm thấy rất vinh dự.]
Trần Hoài Dữ trả lời một dấu chấm tròn.
Lâm Đồng được đằng chân lên đằng đầu: [Cái gì rất tốt, gái đẹp đúng không?]
Cậu trả lời: [Xe.]
Không lâu sau, Dương Tịch Nguyệt nhìn thấy Lâm Đồng lại đăng một tin khác lên vòng bạn bè, là một ảnh chụp màn hình, bên trên là cuộc trò chuyện của cậu và Trần Hoài Dữ, nhìn dáng vẻ chắc là vừa cùng Trần Hoài Dữ nói vài câu trên vòng bạn bè, lại đi trò chuyện riêng.
Chú thích: Anh này không có tôi thật sự không được, nói chuyện càng ngày càng ngắn gọn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!