Đầu hè, Đại học Giang Thành đã giành chức vô địch Giải bóng rổ Đại học Giang Thành, hạng nhì là Ngoại ngữ và hạng ba là Đại học Tài chính Kinh tế.
Ngày thi chung kết vẫn được tổ chức tại phòng thể dục của Trường Đại học Tài chính Kinh tế, ngày thi chung kết, rất nhiều sinh viên trường Giang Đại và trường Ngoại Ngữ, phía đông của phòng thể dục là khán đài của Giang Đại, phía Tây là khán đài của đại học Ngoại Ngữ.
Khán đài hai bên chật kín, một số sinh viên trường Đại học Tài chính Kinh tế đến xem náo nhiệt.
Dương Tịch Nguyệt ngồi ở khán đài phía Tây của Giang Đại.
Trận chung kết chắc chắn gay cấn hơn những trận trước, hai đội đều mạnh ngang nhau. Hai đội bám sát tỷ số, rượt đuổi nhau không ai chịu nhường ai, làm tăng thêm cảm giác căng thẳng cho trận đấu.
Cuối cùng, trận đấu kết thúc với ba điểm của Trần Hoài Dữ, cả trận đấu Giang Đại dành hai điểm, thắng đại học Ngoại Ngữ.
Tiếng còi vang lên, quả bóng được Trần Hoài Dữ ném lên cao. Các thành viên của đội bóng rổ Giang Đại tập trung lại, vây quanh, cổ vũ.
Dương Tịch Nguyệt ngồi trên khán đài cũng cười, vì bọn họ mà vui mừng.
Sau trận đấu đội bóng rổ, Giang Đại cùng nhau đi ăn, gọi Dương Tịch Nguyệt vẫn đang ngồi trên khán đài cổ vũ cho bọn họ.
Hôm nay Dương Tịch Nguyệt gặp được hai người cùng phòng ký túc xá khác của Trần Hoài Dữ, bọn họ tới xem trận chung kết, cũng tới cổ vũ.
Hà Xuyên vẫn nhiệt tình như trước, giới thiệu hai người còn lại với cô: "Hai người bọn họ là bạn cùng phòng của tụi mình. Người này là Châu Thạc, người này là Tề Văn Lộ."
Châu Thạc là một vận động điển hình, tóc ngắn hơn Trần Hoài Dữ, da hơi ngâm, rất cao, nghe nói là người Đông Bắc, khi nói chuyện khẩu âm rất rõ ràng, là một người rất thú vị.
Tề Văn Lộ có chút nhút nhác và trầm tĩnh, không thích nói chuyện, nhưng khi nói, giọng điệu rất điềm tĩnh, dịu dàng, mặc áo sơ mi trắng, bên trong là áo ngắn tay màu trắng, rất thoải mái, giống như học trưởng dịu dàng thời học sinh.
Dương Tịch Nguyệt mỉm cười chào hỏi bọn họ: "Xin chào."
Châu Thạc lần đầu tiên gặp vị Mặt Trăng mà Hà Xuyên thường nhắc tới, khi nhìn cô ánh mắt đều sáng lên: "Thì ra cậu chính là bạn học cấp ba trong truyền thuyết."
Dương Tịch Nguyệt cười, không nói gì, coi là ngầm thừa nhận.
Mấy người họ đến phố Đại học.
Vào buổi tối, trời tối, ánh đèn đủ màu sắc lấp lánh khắp mọi nơi.
Khi bước vào lối vào của con phố trong phố đại học, trước mặt là các loại mùi thơm của món ăn quen đường, tràn ngập trong mũi.
Gió nóng thổi vào, lướt nhẹ qua trước mặt, để lại hơi ấm thoảng thoảng. Cơn gió nhẹ nhàng thổi vào tóc, mái tóc khẽ đung đưa.
Thời tiết tối nay rất tốt, nhiệt độ thích hợp, gió cũng rất dễ chịu.
Trong phố Đại học có rất nhiều người, sinh viên của các trường, các cặp đôi, một nhóm người từ bên cạnh đi qua. Thời gian này đúng lúc là đông người nhất, trên đường đều là người, trước của các quán ăn bên đường cũng đứng đầy người.
Thỉnh thoảng có xe chạy ngang qua, Dương Tịch Nguyệt đi đường thường xuyên không nhìn xe, lúc trước cùng Trương Hán khi đi ra ngoài, Trương Hán luôn bảo cô đi phía trong, đề phòng cô lơ đãng khi đang đi, bị xe vẹt trúng.
Dương Tịch Nguyệt đi đến phía sau Trần Hoài Dữ, cùng cậu có một khoảng cách thích hợp, không quá xa cũng không quá gần.
"Bíp, bíp, bíp-"
Bên tai đột nhiên truyền đến tiếng còi xe gay gắt.
Dương Tịch Nguyệt chưa kịp phản ứng, liền cảm giác được cổ tay mình bị ai đó giằng lại, sau đó bản thân không tự chủ được bị ai đó kéo qua một bên. Lưng đυ. ng vào ai đó, ngực cứng rắn đập vào xương hồ điệp của cô.
Chiếc xe bên cạnh chạy ngang qua.
"Không nhìn đường à?"
Bên tai truyền đến giọng nói của cậu, hai người cách nhau rất gần, tay của cậu đang nắm tay cô, tay cô có chút lạnh, tay cậu ấm, cô cảm nhận được rõ ràng nhiệt độ cơ thể của cậu, ấm áp, giống như dòng nước ấm, xuyên qua làn da, sau đó lan ra cơ thể cô, thấm vào máu, thấm vào mỗi bộ phận trên toàn thân.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!