Tiết đầu tiên buổi chiều.
Dương Tịch Nguyệt ngồi bên cạnh cửa sổ, ánh sáng rất tốt, có gió, rèm cửa mỏng chỉ mở ra một nữa, hơi cuối đầu liền có thể nhìn thấy khung cảnh bên ngoài.
Bên cạnh giảng đường có một hồ nhỏ, hình bầu dục, cạnh hồ trồng một vòng hoa, đủ loại hoa, đủ loại màu sắc. Bên cạnh hồ có hai hàng ghế rất dài. Có một chú chim đột nhiên xà xuống, chỉ dừng lại khoảng ba bốn giây, lại rất nhanh bay đi xa.
Bên trái có một chiếc ghế dài, có một cặp đôi đang ngồi ở đó, bọn họ ngồi cùng nhau, nắm tay nhau, nữ sinh nhẹ nhàng tựa đầu vào vai nam sinh. Bọn họ dường như đang nói chuyện. Bên phải ghế dài, có một chú đang ngồi nghỉ ngơi, bên cạnh đặt một chiếc máy cắt cỏ.
Ánh mắt nhìn bên ngoài cửa sổ, bên tay là tiếng giảng bài của giáo viên, Dương Tịch Nguyệt lúc này trong lòng không đặt vào bài giảng, cuối đầu nhìn thời gian, vẫn chưa đến giờ tan học, nhưng cách thời gian bắt đầu trận thi đấu bóng rổ sắp đến.
Bên cạnh Đại Chân là Lâm San đang nói chuyện.
"Mộng Kỳ không tới lớp?"
"Cậu ấy cãi nhau với bạn trai, đang buồn ở ký túc xá ."
"Mình nhớ buổi chiều có trận đấu bóng rổ, cậu ấy không đi?"
"Không phải trận đấu của bạn trai cậu ấy."
"Hôm nay là Giang Đại với trường Sư phạm có phải không? Mình hình như thấy trên diễn đàn có người nói."
"Chắc là vậy."
Chuông tan học vang lên, giáo viên vừa nói tan học, Dương Tịch Nguyệt lập tức đứng dậy, cầm cặp chuẩn bị đi.
Đại Chân và Lâm San ngồi bên cạnh, hai người thấy Dương Tịch Nguyệt vội vội vàng vàng đứng dậy, cũng không hỏi cô định đi làm gì, rất tự giác cùng đứng dậy, chừa không gian cho cô đi ra.
Nhìn Dương Tịch Nguyệt vội vàng chạy bước nhỏ ra khỏi phòng học. Hai người nhìn nhau: "Cậu ấy vội vội vàng vàng, đi làm gì vậy?"
"Mình không biết, chắc là có việc gì đó."
Tòa nhà dạy học cách siêu thị và phòng thể dục không tính là quá xa. Dương Tịch Nguyệt không đi siêu thị mua nước, từ phòng học đi siêu thị lại đi phòng thể dục, cần đi đường vòng, quá mất thời gian. Bên cạnh phòng thể dục có căng tin, bên trong tầng một có một cửa hàng tiện lợi, Dương Tịch Nguyệt trực tiếp ở trong cửa hàng tiện lợi mua vài chai nước lọc và nước ngọt.
Khi Dương Tịch Nguyệt xách nước vào phòng thể dục, đúng lúc nghe thấy trong sân âm thanh còi vang lên.
Trên sân vang lên một bài hát tiếng Anh. Dương Tịch Nguyệt chưa từng nghe qua, không biết tên là gì.
"Những con sói của tôi bắt đầu hú.
Đánh thức tôi dậy, đã đến lúc rồi.
Oh bạn có nghe thấy tiếng trống không?
Oh có một cuộc cách mạng đang nổ ra.
Hoàn toàn tỉnh táo, cơn sốt bùng cháy.
Cố gắng chịu đựng, đợi đến lượt mình."
(Bài hát: Revolution
- The Score)
Vừa đi vào, nhìn thấy Trần Hoài Dữ và Hà Xuyên ra khỏi sân.
Nhìn thấy Dương Tịch Nguyệt đầu tiên là Hà Xuyên. Trên tay cậu cằm chiếc khăn lông màu trắng, lau mồ hôi, hơi ngẩng đầu, nhìn thấy Dương Tịch Nguyệt trước mặt đang đi vào.
Sau khi nhìn thấy bọn họ, chân dừng lại, đứng tại chỗ nhìn bọn họ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!