Buổi tối khi Dương Tịch Nguyệt trở về ký túc xá, vừa mở cửa ký túc xá, liền nhìn thấy trong ký túc xá có ba cái đầu đang nhìn cô. Đôi mắt không hề ngây thơ như vậy, rõ ràng là đang muốn dò xét điều gì đó.
Dương Tịch Nguyệt theo bản năng nuốt nước bọt.
Cởi túi trên vai xuống, cầm túi trên tay đi về chỗ của mình, miệng có chút mất tự nhiên: "Các cậu nhìn mình làm gì?"
Không chú ý đến ánh mắt của ba người bọn họ, đặt túi xách xuống bàn, vừa kéo ghế ngồi xuống, Lưu Mộng Kỳ thuận tiện kéo ghế ngồi xuống bên cạnh cô, cùng với động tác của Lưu Mộng Kỳ, Đại Chân và Lâm San hai người cũng lại ngồi, ba người, gần như bao vây Dương Tịch Nguyệt, giống nhứ đang xét xử, nhìn cô.
"Sao vậy?" Dương Tịch Nguyệt bị ánh mắt kỳ quái của bọn họ nhìn, toàn thân cảm thấy không thoải mái.
"Người đó tên là Trần Hoài Dữ phải không?" Lưu Mộng Kỳ chính xác nói ra tên của cậu.
Dương Tịch Nguyệt nhìn cô nghi ngờ, không lên tiếng.
Giống như sớm đã biết phản ứng của Dương Tịch Nguyệt: "Mình hỏi bạn trai của mình, Đại học Giang Thành, khoa Luật, Trần Hoài Dữ."
"Sao vậy?" Dương Tịch Nguyệt mỉm cười.
"Cậu và cậu ấy là quan hệ gì? Từ trước đến nay chưa bao giờ thấy cậu tiếp xúc với nam sinh bao giờ."
Dương Tịch Nguyệt gần như không chút do dự trả lời: "Bạn học cấp ba." Vẫn là câu trả lời như lúc ở phòng thể dục.
Lưu Mộng Kỳ không tin: "Chỉ thế thôi?"
Dương Tịch Nguyệt mỉm cười: "Chỉ thế thôi." Bọn họ còn có thể có quan hệ gì nữa?
Lưu Mộng Kỳ nữa tin nữa ngờ: "Nghe bạn trai mình nói cậu ấy vẫn còn độc thân, trường bọn họ có người theo đuổi cậu ấy, nhưng cậu ấy không coi trọng." Tự nói tự gật đầu với chính mình: "Nghĩ cũng phải, học tốt, đẹp trai, căn bản không lo tìm bạn gái."
Vẫn cảm thấy có chút ngờ vực: "Nam sinh như này, các cậu lúc trước khi học cấp ba không có ai theo đuổi cậu ấy sao?"
"Mình cũng không biết."
Theo đuổi cậu?
Nhớ hồi học cấp ba, có nữ sinh lớp bên cạnh thích cậu, dường như thông qua Lâm Đồng hỏi qua cậu, nhưng mà cậu hoàn toàn không có ý muốn yêu đương. Đối phương thuận tiện bỏ ý nghĩ trong đầu này đi.
Tựa hồ còn có chút nghi hoặc, Lâm San hỏi một câu: "Này, cậu cùng với cậu ấy thật sự là quan hệ bình thường thôi à?"
Đại Chân bên cạnh Lâm San gật đầu, dường như cũng có chút nghi hoặc.
"Thật sự." Dương Tịch Nguyệt lặp lại.
Là nói cho bọn họ nghe, cũng là cho chính bản thân nghe.
Đại Chân tặc lưỡi vài cái, trong giọng nói có chút tiếc nuối: Tiếc thật, cái này, Trần cái gì Dữ? Thật sự rất đẹp trai."
Dương Tịch Nguyệt tăng thêm ngữ khí: "Trần Hoài Dữ."
"Nhĩ Đông Trần, Hoài Thủy Địch Hoài, Cấp Dữ Đích Dữ."
Đại Chân: "Tên người ta cậu trái lại nhớ nghe rõ."Buổi tối sau khi đánh răng rửa mặt xong, nằm trên giường nhận được tin nhắn Wechat.
Trần: [Hôm nay làm phiền cậu rồi.]
Dương: [Không phiền, tụi mình là bạn cùng lớp mà.]
Trần: [Tiền cơm hôm nay, mình chuyển lại cho cậu.]
Không đợi Dương Tịch Nguyệt trả lời, đã nhận được chuyển khoảng của Trần Hoài Dữ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!