Chương 2: (Vô Đề)

Kỳ thi tháng đầu tiên của lớp 10 đã kết thúc.

Giờ giải lao, đại diện từng môn học của các lớp đi lại trong các góc của lớp phát bài kiểm tra.

Ngoài cửa sổ lớp có một cây cao rất cao, lá cây che kín gần như một nửa cửa sổ của lớp học. Ngoài cửa sổ, tiếng ve kêu râm ran, đài phát thanh trường đang phát nhạc, mơ hồ nghe không rõ lắm.

Trong lớp ồn ào, có tiếng cười, tiếng nói chuyện, tiếng lật sách, tiếng đánh nhau, tiếng "xà xà xà" khi phát đề thi, còn có người đẩy nhau đi qua bên cạnh cô, cơ thể vô tình chạm qua góc bàn của cô, xảy ra va chạm.

Lần này, kết quả thi của Dương Tịch Nguyệt không được tốt. Nhưng cũng không thể nói là rất tệ, thành tích tàm tạm, không có điểm gì quá đặc biệt.

Áp lực học tập ở Trường Thất Trung ít hơn so với trường trung học chuyên, cạnh tranh không lớn, mọi người cũng không có mục tiêu là Thanh Bắc (1), nhưng mọi người đều học hành chăm chỉ, nỗ lực theo mục tiêu phù hợp với bản thân của mình.

Dương Tịch Nguyệt không hài lòng với kết quả của mình, điều này là chắc chắn. Đặc biệt là môn Toán, điểm số thực sự thảm hại, có thể coi là điểm yếu của cô.

Vì kết quả trong kỳ thi tháng không như mong muốn, Dương Tịch Nguyệt buồn chán suốt cả buổi chiều.

Lưu Tĩnh Vũ là người hơi lơ đễnh, hơi cẩu thả, không quan tâm đến bất kỳ điều gì, nhưng cô vẫn nhận ra sự buồn bã của Dương Tịch Nguyệt, vì sự buồn bã của Dương Tịch Nguyệt hiện rõ trên khuôn mặt, quá dễ nhìn thấy.

Cô lấy ra một cây kẹo mυ"ŧ vị dâu từ trong hộc bàn, đưa đến trước mặt Dương Tịch Nguyệt.

"Đây, cho cậu."

Đó là một cây kẹo mυ"ŧ vị dâu của Alpine.

"Cậu thả lỏng tâm trí một chút, chỉ là một kỳ thi tháng thôi, không sao cả, lần sau hãy làm bài thật tốt, cậu thông minh như vậy, chắc chắn lần sau sẽ thi tốt hơn."

"Cậu xem, cậu thi môn Ngữ văn điểm số cao như vậy, phần bài văn là điểm cao nhất trong lớp chúng ta."

Môn kém nhất của Dương Tịch Nguyệt là Toán, môn giỏi nhất là Ngữ văn, đặc biệt là phần bài văn, viết rất tốt, điểm số là cao nhất trong lớp 3.

Thấy Dương Tịch Nguyệt vẫn ngồi im không nhận cây kẹo, liền giúp cô xé bỏ vỏ và đưa đến miệng cô.

"Mình thích nhất là hương dâu, cậu thử xem."

Miệng cô đầy hương dâu và sữa ngọt ngào, cô gật đầu: "Ngon."

"Đúng vậy."

Thấy Dương Tịch Nguyệt nói ngon, cô lại lấy ra một cây kẹo mυ"ŧ khác từ trong hộc bàn đặt lên bàn của cô.

"Ăn nhiều đồ ngọt, tâm trạng sẽ tốt hơn."

Tiết cuối cùng của buổi chiều.

Trước giờ học, có tiếng ồn từ hành lang bên ngoài lớp học, sau một lúc, có thể thấy một nhóm người từ cửa lớp 3 đi qua, đùa giỡn với nhau.

"Họ có môn thể dục à?"

Bây giờ chưa đến giờ tan học, chỉ có thể là môn thể dục mới khiến họ đi ra ngoài vui vẻ như vậy.

"Chắc là vậy."

Trong những bóng hình lướt qua, Dương Tịch Nguyệt nhìn thấy một hình ảnh quen thuộc. Cậu đi cùng một nam sinh, dường như đang nói chuyện gì đó, cậu hơi cúi đầu, đôi mắt mềm mại, như đang nói về một điều vui vẻ.

Chỉ trong vài giây, trước khi cô kịp nhìn kỹ, cậu đã biến mất khỏi tầm nhìn của cô.

"Mặt Trăng, Mặt Trăng." Lưu Tĩnh Vũ vỗ vai Dương Tịch Nguyệt.

"Có chuyện gì vậy?" Dương Tịch Nguyệt quay đầu nhìn cô.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!