Trận thi đấu bóng rổ mà chúng tôi trò chuyện ngày hôm đó, cứ tưởng sẽ còn lâu mới đến, nhưng thời gian bất tri bất giác trôi qua, không ngờ đến trận thi đấu lại đến sớm như vậy.
Kể từ khi đến Giang Thành học đại học, Dương Tịch Nguyệt không còn hứng thú xem các trận đấu bóng rổ nữa, thỉnh thoảng xem video trận bóng rổ trên điện thoại di động. Hàng năm sẽ hơi chú ý một chút đến các giải đấu trong và ngoài nước. Có khi bị Lưu Mộng Kỳ gọi đi xem bóng rổ cùng nhau, xem tình hình trên sân thi đấu, sẽ không chú ý nói vài câu, không chuyên nghiệp. Xem thi đấu bóng rổ đều là vì cậu, nếu như không có cậu, cô vĩnh viễn không thể nào mà đi xem trận đấu.
Lưu Mộng Kỳ rất mong chờ, tìm quần áo cần mặt vào ngày hôm sau, chuẩn bị mặc bộ váy xinh đẹp cổ vũ cho bạn trai của mình. Sau đó còn kéo Dương Tịch Nguyệt đi siêu thi một chuyến, mua đồ uống cho bạn trai.
Lưu Mộng Kỳ vừa đi dạo các kệ hàng, vừa nói với người đằng sau: "Mặt Trăng, cậu nói xem con trai bọn họ khi chơi bóng sẽ uống cái gì?"
Cầm một lon Red Bull lên, quay sang Dương Tịch Nguyệt ra dấu: "Mình nên mua nước khoáng, hay là loại Red Bull có thể giải khác này?"
Dương Tịch Nguyệt cẩn thận suy nghĩ: "Khi thi đấu sẽ cung cấp nước."
Dù vậy, vẫn kiên quyết lấy nước và đồ uống trên kệ xuống cho vào xe đẩy hàng: "Vậy mình cũng mang theo, bạn trai của mình chỉ được phép uống nước của một mình mình."
"Bạn trai cậu thích uống gì thì mua cái đó vậy."
"Cậu ấy à, không kén chọn, cái gì cũng uống, mình uống gì thì cậu ấy uống cái đó." Khi nói về bạn trai của mình, trên mặt luôn mang theo nụ cười.
Đi theo sau Lưu mộng Kỳ, nhìn cô một cái lại một cái, đem đồ trên kệ hàng bỏ vào xe đẩy của mình.
Bất lực mỉm cười, ánh mắt vô tình liếc nhìn đồ uống trên kệ, dừng lại, thuận tay lấy một chai coca trên kệ hàng, một chai sprite, một chai nước khoáng.
Sau khi thanh toán, Lưu Mộng Kỳ nhìn thấy đồ Dương Tịch Nguyệt đang cầm trong tay: "Này Mặt Trăng, cậu mua những thứ này làm gì?". Có vẻ như không hiểu: "Cậu không cần mua, mình mua rất nhiều rồi, ngày mai khi đi xem thi đấu, cậu uống những thứ mình mua là được rồi."
"Không cần đâu." Dương Tịch Nguyệt mỉm cười, nhìn những thứ đang cầm trong tay, khóe môi nhếch lên.
Trong lòng vẫn nhớ lần đó Trần Hoài Dữ nói với cô, cần đến trường bọn cô tham gia thi đấu, vì vậy ngày hôm đó cố ý đặc đồng hồ báo thức sớm hơn một chút, bình thường khi không có tiết, cô đều thức dậy muộn, vì vậy lần này cô cần phải đặt báo thức, thức sớm một chút để chỉnh đốn.
Nhưng vẫn chưa đợi đến khi báo thức của bản thân kêu lên, đã nghe thấy tiếng báo thức của Lưu Mộng Kỳ trước, cô ấy còn tích cực hơn mình.
Khi bước vào sân vận động, bên trong đang phát một bài hát, bên ngoài cửa không nghe thấy rõ, bước vào mới nghe thấy.——
"Nhiều năm về trước bạn có một đôi mắt trong veo hồn nhiên, chạy băng băng giống như một tia chớp giữa cơn mưa ngày xuân."
"Khi yêu một người thì không ngại cho đi cả một đời."
(Bài hát: Bạn từng là thiếu niên)
Khi Dương Tịch Nguyệt nhìn thấy Trần Hoài Dữ, trong đầu đột nhiên xuất hiện ra lời bài hát này.
Cậu đang mặc đồng phục của đội bóng rổ Giang Đại, chân mang một đôi giày bóng rổ màu đỏ, tay đeo một cái bao cổ tay, Dương Tịch Nguyệt nhận ra, bao cổ tay trên tay cậu cùng với lần gặp nhau tại cửa tàu điện ngầm ở Giang Thành y chang nhau, bao cổ tay màu đen tuyền, bên trên in Logo màu trắng của một thương hiệu kinh điển nào đó.
Xung quanh cậu có nhiều người, vòng tay qua vai nhau, nói cười, sóng vai nhau bước về phía trước.
Dương Tịch Nguyệt đột nhiên nhớ lại, khi học cấp ba, bên cạnh cậu cũng luôn không thiếu bạn bè, lúc đó ngoài vài nam sinh trong lớp xã hội bọn họ, cậu cùng với vài nam sinh bên lớp tự nhiên cũng rất thân thiết, chắc là bạn và bạn cùng lớp của cậu trước khi phân ban. Rõ ràng nhìn cậu rất lạnh lùng, nhưng bạn bè lại rất nhiều.
Thiếu niên của cô không hề thay đổi, sau một thời gian dài vẫn như xưa, hấp dẫn lại thẳng thắn, luôn là màu sắc dễ thấy nhất trong thanh xuân của cô.
Sân thi đấu bóng rổ là trong phòng tập bóng rổ trong nhà của trường, Lưu Mộng Kỳ và Dương Tịch Nguyệt hai người ngồi ở vị trí hàng thứ hai của khán phòng.
Bạn trai của Lưu Mộng Kỳ là người trong đội bóng của trường, vì là bạn gái của cậu, đương nhiên được quyền ưu tiên nội bộ, có thể ngồi ở vị trí đầu tiên.
Hàng thứ nhất khán phòng không được phép ngồi, vì vậy hai người bọn họ ngồi ở hàng thứ hai. Vị trí rất tốt, tầm nhìn cũng rất tốt, có thể nhìn rõ tình hình trên sân thi đấu.
Khi cô nhìn thấy cậu, cậu cũng nhìn thấy cô.
Có lẽ là ở tại một thành phố xa lạ gặp lại bạn học cùng cấp 3, hoặc là ngày hôm ấy hay người sau khi lại gặp mặt nhau, việc cậu đề cập với cô về trận đấu bóng rổ, cậu chủ động đi về phía cô.
Kể từ khi Dương Tịch Nguyệt ngừng đeo kính, mắt nhìn mọi thứ đều vô cùng rõ ràng, hoàn toàn không có như trước đây, từ xa nhìn dáng vẻ cậu, tầm nhìn bị mờ, từ khi cậu bắt đầu đi về phía cô, liền có thể nhìn thấy cậu rõ ràng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!