Chương 17: (Vô Đề)

Mùa xuân năm 2019.

Năm đó thời tiết ấm lên rất nhanh, có điều là đầu mùa xuân, những cây héo bắt đầu đâm chồi, cành lá phát triển xanh tươi, khắp nơi đều tràn đầy sức sống.

Dương Tịch Nguyệt đi đến một cửa hàng quần áo gần trường để trả hàng. Trước đây mua một chiếc áo khoác, sau khi xách về trường, phát hiện áo bị lỗi, Dương Tịch Nguyệt vào Wechat, sau khi liên hệ với nhân viên cửa tiệm, đã đi đến cửa hàng trả hàng vào thứ năm.

Đối diện trường Đại học Tài chính Kinh tế là trạm tàu điện ngầm, giao thông rất thuận tiện.

Ngày hôm đó Dương Tịch Nguyệt mặc một chiếc hoodies trắng và quần jean xanh nhạt, một bộ rất đơn giản. Đeo một chiết túi đeo chéo, nắng có chút gay gắt, Dương Tịch Nguyệt không thích cầm theo dù, nên đội một cái mũ lưỡi trai để che nắng.

Mắt của cô có chút sợ ánh sáng, hầu hết khi mặt trời chói chang, đều cần phải đội mũ.

Dương Tịch Nguyệt quen cúi thấp đầu. Trên thang cuốn của tàu điện ngầm, Dương Tịch Nguyệt đi xuống, hơi cuối đầu xem điện thoại, xem trong group chat của ký túc xá bọn họ đang nói chuyện.

Đột nhiên nghe thấy có người gọi tên mình.

Âm thanh đó có chút nhỏ, có chút không chắc chắn.

Nhưng dù vậy, Dương Tịch Nguyệt cũng có thể nghe rõ, cũng phân biệt ra chủ nhân của giọng nói này là ai.

Giọng nói này cô hiện tại quá quen thuộc. Căn bản hoàn toàn không cần suy nghĩ, thậm chí là hoàn toàn không cần phản ứng, chỉ cần nghe thấy giọng nói này, có thể phân biệt ra chủ nhân của giọng nói, cần phản ứng lại là nhịp tim đã ngừng lại trong chốc lát của Dương Tịch Nguyệt.

Cô chỉ cần hồi phục lại phản ứng kinh ngạc và rụt rè này.

Dương Tịch Nguyệt từ từ ngẩng đầu, đôi mắt giấu dưới vành mũ hơi nhướng lên, nhìn về phía trước, có một người đang đứng trên thang cuốn đi lên bên cạnh cô.

Cách ăn mặc quen thuộc vẫn giống trong ấn tượng: Bộ đồ thể thao, bao cổ tay màu đen đeo trên tay.

Hai người bọn họ thuận theo động tác của thang máy, hai người càng ngày càng gần hơn, càng ngày càng gần.

Dương Tịch Nguyệt nhìn rõ dáng vẻ hiện tại của cậu.

Cậu có vẻ trắng hơn một chút so với khi học cấp 3, hình nhìn có chút gầy, tóc ngắn hơn, nhưng dáng vẻ vẫn là không thay đổi gì lớn, trong ấn tượng vẫn là dáng vẻ cô thích.

Có vẻ như đã rất lâu rồi kể từ lần cuối gặp cậu, nhớ rõ lần cuối cùng gặp cậu là sau kỳ thi tốt nghiệp, trở lại trường sau khi có thành tích, có thể là hồi ức lúc đó thực sự là quá rõ ràng, đối với hồi ức về cậu thực sự là quá sâu sắc, vì vậy giống như là mới vừa gặp cậu ngày hôm qua.

Là cậu gọi tên cô đầu tiên.

Ký ức dường như quay trở lại năm đó, trên xe buýt, cậu cũng như vậy, nhận ra cô đội một chiếc mũ lưỡi trai, cúi đầu. Cũng là cậu gọi tên cô đầu tiên.

Cậu vẫn là cậu trong ký ức của cô, cậu vẫn không thay đổi, vẫn luôn là người cô thích.

Hai người dường như ngầm hiểu nhau, dừng lại không tiếp tục đi về phía trước.

Giống như những người bạn cũ đã lâu không gặp, hai người đứng đối mặt nhau, không ai nói gì về việc tìm một nơi thích hợp. Có thể không bao giờ nghĩ rằng sau này sẽ lại gặp mặt, hoặc có thể là nguyên nhân khác. Ngay cửa trạm tàu điện ngầm sau buổi trưa mùa xuân, hai người đứng đối mặt nhau.

Dường như khoảng cách giữa hai người là khoảng một mét.

Giống như cuộc hội ngộ giữa người bạn cũ.

Là Dương Tịch Nguyệt mở miệng trước: "Đã lâu không gặp."

"Ừ, quả thật đã là rất lâu rồi không gặp."

Trần Hoài Dữ ánh mắt nhìn người rất lạnh lùng, giống như là không có gì hứng thú: "Mình còn cho rằng mình nhận lầm người." Cậu nói, như đang cười, lại như nhẹ nhàng từ trong lòng ngực thở ra một hơi.

"Cậu thay đổi cũng khá nhiều."

Dương Tịch Nguyệt ngẩng đầu nhìn cậu, tựa hồ muốn nghe cậu nói về sự thay đổi của mình.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!