Mùa đông 2018, kỳ nghỉ đông. Mỗi năm mùa đông ở Hải Thành rất rất lạnh, tuyến rơi rất nhiều. Kỳ nghĩ đông ở đại học và nghĩ đông ở cấp ba hoàn toàn khác nhau, không có một bài lại một bài kiểm tra, không có những câu hỏi làm không hết, thay vào đó là kỳ nghĩ nhàm chán không có việc gì làm.
Sau kỳ nghĩ Trương Hán không lập tức về Hải Thành, mà giấu người trong nhà, lén đi Bắc Kinh tìm Lâm Nhất Phàm. Trường Lâm Nhất Phàm bọn họ nghĩ muộn, Trương Hán liền đi tìm cậu. Việc này chỉ có Dương Tịch Nguyệt biết.
Trương Hán và Lâm Nhất Phàm yêu xa rất cực khổ. Yêu xa, hai người, hai thành phố.
Hai người từ sau khi lên Đại học đã không gặp nhau. WeChat, video, gọi điện thoại, đây đều là những cách để hai người liên lạc và trò chuyện
Nhưng chung quy cùng với việc ở bên cạnh nhau thì khác hoàn toàn.
Khoảng cách sẽ không tạo ra vẻ đẹp, tạo ra chính là vô số hiểu lầm và ngăn cách.
Ngôn ngữ trong hộp thoại luôn lạnh lùng, mặt đối mặt có thể biểu đạt tình cảm thật sự bên trong của bản thân, có thể khiến đối phương cảm nhận được. Bạn muốn cho đối phương nhìn thấy được ánh mắt của bạn, nhìn thấy tình cảm bộc lộ trong ánh mắt. Ngôn ngữ thật sự là một thứ rất vô dụng, tình cảm từ trong từ ngữ biểu đạt ra, ở trong ánh mắt, có thể được cảm nhận một cách trực quan và kỹ lưỡng hơn.
Trương Hán không có ở đây, kỳ nghĩ đông của Dương Tịch Nguyệt vẫn ở nhà, bắt đầu ra ngoài đi lang thang, chung quy là mùa đông, Dương Tịch Nguyệt tương đối sợ lạnh, vì vậy đa số thời gian không ra ngoài, chỉ là thỉnh thoảng Lưu Tĩnh Vũ sẽ gọi cô ra ngoài chơi.
Hai người sống ở hai nơi cách nhau tương đối xa, mất rất nhiều thời gian mới tập hợp cùng một chỗ. Vì vậy hai người thường xuyên hẹn gặp nhau gần trường cấp ba.
Dương Tịch Nguyệt từ khi nghĩ đông từ Giang Thành về, ngồi qua rất nhiều lần xe buýt số 43, nhưng mà không có bất cứ một lần bất gặp Trần Hoài Dữ.
Nhớ lại thời gian rất lâu khi trước, ngồi trên xe buýt. Mỗi khi nghe thấy tiếng kêu bíp xe buýt đến trạm, luôn sẽ vô ý ngẩng đầu, nhìn vị trí trạm xe buýt, luôn nghĩ có thể gặp cậu hay không. Nhưng mà một lần cũng không có.
Bất kể ngày nào cô cũng ngồi chuyến xe buýt số 43, cũng chưa từng gặp anh.
Cùng một thành phố, khoảng cách cũng không xa lắm.
Đột nhiên phát hiện, thì ra tỉ suất gặp được một người sẽ nhỏ như vậy.Hôm đó tuyết rơi to, tuyết dày khắp đường, giao thông ở Hải Thành bị tắt nghẽn, thậm chí xe buýt đều dừng hoạt động. May mắn là, trước khi tuyết rơi dày Trương Hán đã về Hải Thành.
Sau khi Trương Hán về nhà thả hành lý xuống, người đầu tiên tới tìm là Dương Tịch Nguyệt.
Trương Hán tâm tình không tốt, lúc Trương Hán mở cửa đi vào, Dương Tịch Nguyệt đã cảm giác được rõ ràng. Khi bước vào chào mẹ Dương vẫn mĩm cười, nhưng trong mắt hiện rõ mệt mõi và mất mát không thể che giấu, không trốn qua được ánh mắt của Dương Tịch Nguyệt.
Cô qua hiểu rõ Trương Hán, nhiều năm như vậy, Dương Tich Nguyệt chỉ nhìn biểu tình của Trương Hán, có thể nhìn ra tâm tình của cô hiện giờ, thậm chí là Dương Tịch Nguyệt còn có thể đoán được, khiến Trương Hán bộc lộ ra biểu tình như vậy, là nguyên nhân gì, là người nào.
Có lẽ là vì Lâm Nhất Phàm.
Dương Tịch Nguyệt nghĩ đến điều này.
Mẹ Dương vốn định cắt đĩa hoa quả cho hai người mang lên phòng, nhưng bị Dương Tịch Nguyệt từ chối. Bà Dương bình thường khá thích Trương Hán, luôn cảm thấy cô gái Trương Hán này tính cách tốt, nhiệt tình vui vẻ, tốt hơn nhiều so với con gái bà, không thích nói chuyện, cũng không thích chào hỏi người khác.
Dương Tịch Nguyệt đóng cửa phòng, khóa lại.
Cửa sổ đóng chặt, bên ngoài tuyết rơi dày đặc, gió rất to, gió cuốn theo tuyết, liên tục rơi xuống kính, gió to đến nỗi cửa kính rung động phát ra tiếng buzz buzz. Trong phòng mở máy sưởi, rất ấm áp, trên cửa sổ ngựng tụ thành một tầng sương mỏng.
Dương Tịch Nguyệt không biết thời tiết tồi tệ như thế này, Trương Hán lại chọn ra cửa, mặc dù hai nhà sống chung một tiểu khu, nhưng thời tiết như thế này là Trương Hán ghét nhất, nếu như đặt ở bình thường, cô tuyệt đối sẽ không dễ dàng ra khỏi nhà.
Trên áo khoác của Trương Hán có rất nhiều tuyết, một nửa sắp tan thành nước. Dương Tịch Nguyệt xách cổ áo khoác lên, vỗ nhẹ chỗ tuyết còn lại rồi treo lên móc áo ngay cánh cửa.
Cô liếc nhìn Trương Hán đã cởϊ áσ khoác ngồi cạnh giường sau khi vào cửa, cô không nói một lời nào kể từ khi bước vào. Ngồi trên giường im lặng như tượng.
Nhẹ nhàng bước qua, ngồi bên cạnh Trương Hán. Hơi cuối đầu nhìn cô.
Dương Tịch Nguyệt từ khi còn nhỏ là người không biết an ủi người khác, đối với ai cũng vậy.
Lúc nhỏ khi ba mẹ cô cãi nhau, Dương Tịch Nguyệt luôn trốn trong phòng một mình, yên tĩnh, sau nay lớn lên, họ hàng trong nhà không ngớt nói với cô, nói khi ba mẹ cãi nhau, nên đi lên khuyên giải hai người bọn họ, suy cho cùng là con gái ruột, lời nói của cô dù sao vẫn có tác dụng.
Nhưng Dương Tịch Nguyệt vẫn như lúc nhỏ. Thậm chí là ba mẹ cãi nhau ngay trên bàn ăn, cô đều có thể mặt không cảm xúc ăn hết cơm trong chén, sau đó yên tĩnh thu dọn chén đũa của bản thân, quay về phòng. Giống như không việc gì xảy ra.
Thậm chí có đôi khi, bà Dương luôn phàn nàn với người bạn thân của mình về con gái Dương Tịch Nguyệt, từ nhỏ đến lớn khi hai vợ chồng bọn họ cãi nhau đều không có giúp đỡ. Bà sau có thể sinh ra một cô con gái máu lạnh như vậy chứ. Rõ ràng cho cô không lo cơm ăn áo mặc, tiền tiêu vặt cũng cho không ít, lớn lên cũng không tồi, sao tính tình lại trầm lặng như vậy, một chút cũng không thân thiết.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!