Ngày hôm đó là ngày nghỉ cuối cùng, còn khoảng một tuần nữa là kỳ thi tốt nghiệp diễn ra. Ba mẹ cô, những người chưa bao giờ quan tâm nhiều đến cô, cũng hiếm khi quan tâm đến cô.
Ba người dùng bữa tại bàn ăn, phần lớn khi ăn sáng, mọi người khi ăn đều sẽ không nói chuyện, mỗi người ăn phần của mình, không có giao lưu nhiều với nhau.
Bàn ăn không lớn, âm thanh giọng nói rất rõ ràng, rất gần, gần đến mức biểu hiện trên mặt có thể nhìn rất rõ.
"Mặt Trăng, tuần sau có phải thi tốt nghiệp rồi không?" ông Dương vẫn không nói chuyện đột nhiên mở miệng nói với cô.
"Dạ, tuần sau." Cô cúi đầu trả lời.
"Khi thi nghiêm túc một chút, con từ nhỏ làm việc gì cũng qua loa, lần này không phải là kỳ thi bình thường."
"Dạ, con biết rồi."
"Sao đột nhiên lại quan tâm đến việc học của con gái ông rồi?" Bà Dương không tức giận nói một câu.
"Thế nào gọi là đột nhiên quan tâm, lớp dạy thêm hồi hè cũng là tôi tìm cho con gái."
"Ồ, ông đã làm điều đàng hoàng này."
Dương Tịch Nguyệt cúi đầu, không nói gì, yên lặng ăn cơm trong bát của mình, động tác ăn cũng không hề dừng lại, rất tự nhiên, giống như đã quen rồi.
Loại tình huống này thường xuyên xảy ra trong nhà, cũng thường xuyên xảy ra trên bàn ăn, cuộc trò chuyện ngày hôm nay, đã là rất bình thường rồi, có thể coi là cảnh tượng tương đối tốt.
Ba người trong gia đình đều họ Dương, rõ ràng có quan hệ vô cùng thân thiết, nhưng trong căn phòng vuông vắn này lại có vẻ xa lạ và cứng ngắc.
Khi còn đi học, trong sách thường nói nhà là bến cảng, nhà là nơi trở về ấm áp.
Nhưng đó chỉ là phép ẩn dụ một chiều.
Dương Tịch Nguyệt đôi khi còn nghi ngờ liệu những người viết ẩn dụ như vậy có thực sự có gia đình hạnh phúc hay vì lý do nào khác.
Trên thế giới này không phải gia đình nào cũng hoàn hảo, như gia đình cô vậy.
Dương Tịch Nguyệt ăn xong, thu dọn chén đũa rồi trở về phòng, đeo tai nghe đọc những câu hỏi sai mà cô đã phân loại trước đó.
Đêm hôm đó, Dương Tịch Nguyệt nhận được tin nhắn chuyển khoản WeChat từ ông Dương.
Xem qua lịch sử trò chuyện của bản thân và ông, thấy rằng khoảng 2/3 trong số đó là chuyển khoản, ba cô không bao giờ keo kiệt trong việc đưa tiền tiêu vặt cho cô, dường như giao tiếp giữa bọn họ, cũng chỉ có như thế này, một phần ba cái khác, hầu hết cũng chỉ là lác đác vài câu rồi kết thúc.Khi trở lại trường, bọn họ chuyển toàn bộ sách vở và các bài kiểm tra vào ký túc xá, hoặc vào giảng đường trống của trường, dọn sạch các phòng học, lau chùi sạch sẽ, dùng làm phòng thi tốt nghiệp.
Một đêm trước kỳ thi tốt nghiệp, Dương Tịch Nguyệt lẽ ra phải nghỉ ngơi thật tốt, nhưng lại không hề buồn ngủ chút nào, nghe thấy tiếng thở nhè nhẹ của Lưu Tĩnh Vũ trong ký túc xá, cô trằn trọc mãi không ngủ được.
Dương Tịch Nguyệt trốn trên giường, nhìn điện thoại.
Vào buổi tối trong ký túc xá, xem điện thoại không thể có ánh sáng, bị dì quản túc trực ban bên ngoài phát hiện, là sẽ bị phạt, tuy nói hiện tại đã sắp thi tốt nghiệp, giáo viên cũng sẽ không làm khó bọn họ. Nhưng mà Dương Tịch Nguyệt vẫn giấu mình dưới chăn xem điện thoại.
Trên QQ cho thấy Trần Hoài Dữ đang online.
Cô không biết liệu online này có thực sự online hay không.
Thời tiết tháng 6, cả người trùm trong chăn, nóng đến mức không thở được, sau lưng cũng ra mồ hôi, không biết có phải là bởi vì sắp thi tốt nghiệp rồi không, sau này có thể sẽ không gặp được cậu, như bị ma xui quỷ khiến, Dương Tịch Nguyệt gửi tin nhắn cho cậu ——
[Thi tốt nghiệp cố lên.]
Không phải nói gì khác, lời khác cô cũng không nói ra được, duy chỉ có thể nói một câu, chính là hy vọng cậu thi tốt nghiệp thuận lợi.
Nghĩ rằng cậu sẽ không trả lời cô, hoặc có thể đã ngủ rồi, không thấy tin nhắn của cô. Nhưng năm phút sau, Dương Tịch Nguyệt nhận được tin nhắn của Trần Hoài Dữ——
[Cám ơn, cậu cũng cố lến.]
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!