Chương 12: (Vô Đề)

"Tình yêu là đi qua cánh đồng lúa mì để hái những bông lúa to nhất và ngon nhất trên đường đi rồi quay trở lại, nhưng có một quy luật, bạn không thể quay lại và chỉ được hái một lần."

Dương Tịch Nguyệt sẽ không vì Trần Hoài Dữ thích con gái tóc dài mà không thích cậu nữa. Nếu thích dễ dàng buông bỏ như vậy, vậy thì cũng không thể gọi là thích.

Tình yêu của Dương Tịch Nguyệt là thầm lặng, bền bỉ và lặng lẽ.

Dương Tịch Nguyệt trong khoảng thời gian đó tâm tình không tốt lắm, không nói chuyện nhiều, cũng không thích cười nhiều, rất nặng nề. Lưu Tĩnh Vũ cảm thấy tâm tình của Dương Tịch Nguyệt không được tốt, nhưng Dương Tịch Nguyệt ngày thường cũng không thích cười nói nhiều, cũng không để ý quá nhiều. Chỉ là bình thường, chú ý cô nhiều hơn một chút.

Buổi sáng trước tiết thứ hai, hầu hết các học sinh còn buồn ngủ trong tiết đầu đã dần tỉnh dậy.

"Này này này, Cuối tuần tuần trước giáo viên Ngữ Văn bảo chúng ta về viết lại bài văn, các cậu đã viết xong chưa?" Bàng Hàn Văn đẩy ghế của Lưu Tĩnh Vũ ở trước mặt cậu.

Cuối tuần trước bài văn lần đó, hầu hết mọi người trong lớp đều không xem kĩ yêu cầu của đề, bài văn đều viết lệch đề, giáo viên ngữ văn yêu cầu bọn họ cuối tuần khi về nhà viết lại, thứ hai trước khi lên lớp sẽ thu.

"Mình viết rồi." Lưu Tĩnh Vũ quay đầu lại nhìn Bàng Hàn Văn, "Không phải cậu chưa viết đó chứ?" Nhìn biểu tình của Bàng Hàn Văn, giọng điệu của cô dần trở nên tự tin hơn, mang theo một chút khinh thường, "Cậu vậy mà dám không làm bài tập Ngữ Văn, mình thấy cậu là không muốn sống nữa."

"Mình không phải vì quên sao?" Bàng Hàn Văn vò đầu bứt tai, giáo viên Ngữ Văn bên ngoài nhìn hiền lành dễ mến, nhưng khi nói chuyện lại cực kì quái gỡ, không chấp nhận nổi.

Dương Tịch Nguyệt quay đầu lại nhìn Lưu Tĩnh Vũ và Bàng hàn Văn, mỉm cười: "Không sao đâu, giáo viên Ngữ Văn nói với mình rằng buổi chiều hôm nay trước khi tan học mình đem bài tập nộp cho cô, cậu vẫn còn thời gian để viết."

Bàng Hàn Văn nghe vậy lập tức thở phào nhẹ nhõm: "Vậy thì được vậy thì được, làm mình sợ chết khϊếp, mình cứ cho rằng mình sắp lại bị gọi lên văn phòng châm chọc rồi."

"Mình ngược lại cảm thấy cậu nên bị gọi đến văn phòng để bị châm chọc một chút, để cậu nhớ lâu một chút, vậy mà dám đem bài tập Ngữ văn quên mất." Lưu Tĩnh Vũ cười trên nỗi đau người khác.

Trước tiết học cuối vào buổi chiều, Dương Tịch Nguyệt cần thu tất cả các bài tập Ngữ Văn đưa cho giáo viên Ngữ Văn.

Ngồi tại chỗ suốt buổi chiều, có người đến đặt bài tập lên bàn cô, có người nhờ các bạn chuyển qua, trước tiết học cuối vào buổi chiều, Dương Tịch Nguyệt gần như đã thu xong.

Tiết toàn cuối cùng và tiết thể dục đổi giờ nên tiết cuối cùng là tiết thể dục. Mọi người đều chuẩn bị thu dọn đồ đạc đến lớp thể dục.

Dương Tịch Nguyệt đếm số lượng bài tập Ngữ Văn, phát hiện vẫn còn thiếu hai người. Hoàn toàn không cần đi hỏi, hoặc là đối chiếu tên để đi tìm. Dương Tịch Nguyệt có thể chắc chắn, là Trần Hoài Dữ và Lâm Đồng không có nộp bài tập văn.

Nếu như Trần Hoài Dữ nộp bài tập, cô nhất định sẽ nhớ.

Cậu vẫn chưa nộp bài.

Nhìn Trần Hoài Dữ đằng trước ôm bóng rổ chuẩn bị đi ra ngoài, Dương Tịch Nguyệt mở miệng: "Trần Hoài Dữ——"

Giọng nói của cô không lớn lắm, nhẹ nhàng êm ái, may mắn chỗ ngồi của Trần Hoài Dữ rất gần Dương Tịch Nguyệt, vì vậy cậu nghe thấy cô ở đằng sau gọi tên cậu.

Cậu quay lại nhìn cô, Lâm Đồng cũng nhìn về phía sau cô.

"Hai cậu vẫn chưa nộp bài tập Ngữ Văn." Dương Tịch Nguyệt giơ chồng giấy bài tập trong tay lên, nói thêm: "Giáo viên Ngữ Văn nói rằng buổi chiều trước khi tan học sẽ nộp cho cô, các cậu viết xong chưa?"

"Viết xong rồi, viết xong rồi, bận học thể dục nên quên đưa cho cậu." Lâm Đồng lục lọi đống sách trên bàn, từ quyển sách Ngữ Văn tìm ra được tờ giầy làm Văn.

Nhận lấy tờ giấy mà Trần Hoài Dữ đưa tới, đi qua, đặt chúng lên bàn của Dương Tịch Nguyệt.

Dương Tịch Nguyệt nhận lấy bài văn, vô ý nhìn vào tên trên bài văn, tờ đầu tiên là bài văn của Lâm Đồng, chữ viết không đẹp. Cô chỉ nhìn thoáng qua, lấy tờ giấy phía dưới đặng lên trên, chữ của cậu viết rất đẹp, ngòi bút và lực đạo vừa phải, toàn bộ bài văn trông rất đẹp mắt.

Cô không nhìn thấy tên của Trần Hoài Dữ trên tờ giấy làm Văn.

Nhìn Trần Hoài Dữ cùng Lâm Đồng đang chuẩn bị đi ra lớp. "Trần Hoài Dữ, cậu còn chưa viết tên ——"

Đứng ở cửa, cậu quay lại nhìn cô, những tia nắng nhỏ chiếu vào cậu. Cậu mặc đồ thể thao, trong tay cầm quả bóng rổ màu đỏ.

"Cậu viết giúp mình đi."

Đợi đến sau khi bọn họ ra khỏi lớp, Dương Tịch Nguyệt cuối đầu viết tên của cậu lên, đặt bài văn của cậu và cô cùng nhau.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!