Mùa hè đang đến gần. Hải Thành sớm đón cơn mưa lớn đầu tiên. Cơn mưa lớn mùa hè trộn lẫn mùi đất.
Sau cơn mưa xuất hiện cầu vòng. Một cầu vồng nông treo trên bầu trời. Nhiều học sinh tụ tập bên bệ cửa sổ nhìn cầu vồng ngoài cửa sổ, kêu hét lên, kêu gọi bạn bè cùng nhau ngắm nhìn bên cửa sổ.
Giữa lúc học tập nặng nhọc, sau cơn mưa lớn, có thể nhìn thấy cầu vòng thật sự là một chuyện đặc biệt hạnh phúc và may mắn.
Dũng cảm là gì? Là biết việc bạn làm có thể sẽ không đạt được kết quả như mong muốn nhưng vẫn làm.
Mỗi người trong chúng ta đều không thể đoán trước được điều gì sẽ xảy ra, sẽ phát sinh những biến cố gì, chúng ta không có năng lực dự đoán, cũng không có năng lực suy đoán lòng người, điều duy nhất chúng ta có thể làm, chính là dũng cảm đi bày tỏ.
Biết rõ không thể nhưng vẫn làm, đây là việc dũng cảm nhất Dương Tịch Nguyệt có thể làm.
Lớp 3 vừa mới thắng trận đấu bóng rổ, tâm trạng của cậu dạo này có vẻ rất tốt. Dương Tịch Nguyệt nghĩ rằng, tâm trạng của cậu tốt, vậy thì vài ngày tới cô sẽ đưa thư cho cậu.
Nhân lúc tâm trạng cậu vẫn tốt.
Thời tiết càng ngày càng nóng, tiết học đầu tiên sau giờ nghỉ trưa, mọi người đều phờ phạc, không còn tinh thần gì cả. Bàng Hàn Văn ở phía sau, vừa nghe giảng vừa ngủ gật, đầu không ngừng cụp xuống, một tí một tí, những người xung quanh kinh hồn bạt vía, sợ rằng cậu một lát nữa sẽ đập xuống bàn.
Lưu Tĩnh Vũ bên cạnh cũng đang ngủ, cô thích chất một chồng sách cao lên bàn, giấu mình sau chồng sách, như vậy cô ở phía sau làm gì giáo viên đều sẽ không nhìn thấy, dù là đọc tiểu thuyết hay ngủ gật.
Lưu Tĩnh Vũ có một khả năng đặc biệt rất kỳ lạ, chính là có thể ngủ ngay cả khi đang ngồi, nhưng nó hoàn toàn khác với Bàng Hàn Văn ở phía sau, cô ngồi hoàn toàn vững vàng, không hề loạng choạng ngay cả khi ngủ, cũng hoàn toàn không đung đưa.
Tay phải cô đỡ mặt, hơi cuối thấp đầu, giống như là đang yên tĩnh xem bài làm, hoàn toàn nhìn không ra cô đã ngủ rồi.
Giáo viên đang giảng bài trên bục giảng, phần lớn học sinh phía dưới đều đang cúi đầu nhìn bài làm.
Dương Tịch Nguyệt nhìn mọi người đều cuối đầu, cẩn thận từ trong hộc bàn rút ra một phong thư, không lấy ra hoàn toàn, chỉ là hơi lộ ra một góc. Ngón tay nhẹ nhàng vuốt lá thư, như đang do dự điều gì đó.
Là một lá thư màu giấy kraft đơn giản, bên ngoài miệng phong bì cô dùng hoa cát tường dán lên. Sạch sẽ và ngắn gọn, hoàn toàn không giống phong cách của Lưu Tĩnh Vũ, thích những màu sắc và hoa văn lòe loẹt, cường điệu. Dương Tịch Nguyệt càng thêm thích phong cách đơn giản, thoải mái.
Dương Tịch Nguyệt lấy bức thư được vẫn luôn được cất trong cặp sách của cô ra đặt vào hộc bàn là có nguyên nhân, cô muốn gửi bức thư đi. Muốn đưa bức thư này cho Trần Hoài Dữ.
Bức thư này đã ở bên cô quá lâu, quá lâu rồi, cô nghĩ, nếu như lần này không gửi đi thì sau này cô càng không có đủ dũng khí để làm việc này nữa.
Cô nghĩ, cô nên lấy dũng cảm ra.
Chuông reo báo hết giờ học, có bạn học lên lớp vô tri vô giác, khi hết tiết cuối cùng cũng thức dậy, có bạn học khi lên lớp vẫn luôn chăm chỉ, khi hết tiết cuối cùng cũng không trụ được nữa ngã xuống.
Lưu Tĩnh Vũ đang ngủ trong lớp cũng tỉnh dậy. Cô đã ngủ đến không nhớ nổi thời gian, ngơ ngác nhìn Dương Tịch Nguyệt bên cạnh: "Hết tiết rồi à?"
Dương Tịch Nguyệt nhẹ nhàng đẩy phong bì trong tay vào hộc bàn, quay đầu nhìn cô, thì thấy trên mặt cô có một vết đỏ lớn. Chắc là dùng tay chống lên mặt một thời gian dài nên tạo ra vết đỏ như vậy.
"Hết tiết rồi."
Tiết tiếp theo là tiết thể dục. Dương Tịch Nguyệt một mình ngồi trên ghế, nhìn các bạn cùng lớp lần lượt bước ra khỏi lớp. Vẫn cứ im lặng quan sát mà không có bất kỳ động thái nào. Tay trái đặt lên chân, hơi siết nhẹ, như thể đang lo lắng, lại giống như đang chờ đợi.
Lưu Tĩnh Vũ bỏ vài viên kẹo vào túi, quay người nhìn Dương Tịch Nguyệt vẫn đang ngồi trên ghế: "Mặt Trăng chúng ta đi thôi."
"Cậu đi trước đi, lát nữa mình đi tìm cậu." Dương Tịch Nguyệt không đứng dậy.
"Được, vậy mình đến sân vân động chỗ tập hợp chờ cậu, cậu mau lên đó." Lưu Tĩnh Vũ cũng không hỏi Dương Tịch Nguyệt nguyên nhân, vẫy tay chào Dương Tịch Nguyệt rồi đi ra ngoài.
"Được."
Trong phòng học trống không, Dương Tịch Nguyệt nhìn mọi người lần lượt bước ra ngoài, cuối cùng cô là người duy nhất còn lại trong lớp. Yên tĩnh đến mức thậm chí có thể nghe thấy tiếng kim đồng hồ treo phía sau lớp học đang quay, cũng như tiếng hít thở nhè nhẹ của bản thân.
Cửa sổ trong lớp mở rộng, bên ngoài nắng chói chang, những mảng lớn ánh nắng ngoài cửa sổ chiếu xuyên qua kính, bên ngoài nổi gió thổi tung rèm cửa, thổi vào cuốn sách, tạo ra âm thanh "xào xạc".
Dương Tịch Nguyệt ngồi ngay chỗ của cô ấy một lúc lâu.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!