Chương 9: Đại Minh Tinh Không Có Nhân Tính

Phùng Thế Phong hoàn thành công việc trở về, anh chỉ còn đêm nay ở nhà, ngày mai anh lại phải đi ra nước ngoài.

Vừa về nhà, dự định sẽ ôm thiên hạ bé bỏng lên giường thì đã bị cô em gái nghịch ngợm kéo vào phòng riêng.

Gương mặt cô em rất dữ tợn, không biết là vì tức giận hay thế nào mà mặt cô em ruột này cứ đỏ bừng, kéo anh vào phòng ngủ sau đó la hét.

"Anh! Anh có còn nhân tính hay không vậy? Người ta mới có mười bảy tuổi mà anh vẫn...!"

Phùng Thế Phong vừa trở về thì bị kéo vào phòng chất vấn, anh lúc này vẫn chưa có hình dung ra được chuyện gì, cũng chưa kịp lên tiếng thì Nhã Kỳ đã dặm chân đùng đùng trên nền gạch, đi qua đi lại với thái độ rất không hài lòng.

"Không thể tin được! Thật không thể tin được! Ở trên truyền hình anh hay nói đạo lý lắm mà, sao bây giờ đến đứa trẻ mười bảy tuổi cũng không tha? Thần linh ngó xuống mà coi, tức chết em rồi!"

"Làm sao mà có thể...! Chỉ có mười bảy tuổi thôi mà anh lại...? Anh hai à, anh đã hai mươi bảy tuổi rồi đó! Sao anh có thể hành động thiếu suy nghĩ như vậy được? Nhân tính của anh đâu? Lương tâm của anh rơi ở đâu mà anh có thể xuống tay với một đứa trẻ?"

"Anh còn là minh tinh lớn, anh có biết anh là minh tinh lớn hay không vậy? Minh tinh lớn mà có thể làm như vậy sao?"

"Chuyện này mà lộ ra thì đời minh tinh của anh coi như bỏ đó!"

Phùng Thế Phong đứng nhìn cô em gái tức giận đi qua đi lại, chốt câu cuối cùng xong, cô em gái trừng trừng mắt nhìn anh.

Nghe đến đây thì anh biết cô em đang nói chuyện gì rồi, anh bật ra tiếng cười, anh sớm biết, cô em gái này thích anh và Huỳnh Khiết Hinh thành đôi, vừa rồi anh ra ngoài, có lẽ Nhã Kỳ đã thấy gì đó trên người Hạ Tình mà đã vỡ mộng đẹp, cho nên mới tức giận như vậy.

"Anh còn cười?" Nhã Kỳ tức đến dậm thủng mặt đất.

Nếu cô đã hiểu nhầm anh và Hạ Tình đã gạo nấu thành cơm, trước sau gì anh và Hạ Tình cũng như thế, anh không ngại để cho cô hiểu nhầm.

Phùng Thế Phong nhúng nhẹ vai, bước chân đi đến bên cạnh cô em gái, bàn tay đặt lên vai cô em, nhẹ cúi thấp đầu nói nhỏ vào tai Nhã Kỳ bằng âm thanh nửa nghiêm túc nửa hư hỏng.

"Mười bảy tuổi cũng không nhỏ nữa."

Anh nâng bước rời đi, vừa đi vừa haha cười rất sảng khoái.

Phùng Nhã Kỳ như chết đứng, mắt mở to miệng há lớn, khi anh đi khỏi rồi cô mới kinh hoàng hét lên.

"Anh lưu manh cũng có mức độ thôi chứ!!!"

Mười bảy tuổi đó! Hạ Tình chỉ có mười bảy tuổi thôi đó!

Làm sao mà có thể?!

Bộ anh thiếu thốn phụ nữ đến thế sao mà lại ra tay với đứa nhỏ còn chưa đủ tuổi? Anh là người đàn ông đang được săn lùng kia mà, là minh tinh lớn! Anh...!

Anh có chị Khiết Hinh kia mà?

Chị Khiết Hinh vừa xinh đẹp, vừa tài giỏi, và đặc biệt là rất đủ tuổi!

Sao anh lại...! Với Hạ Tình? Mười bảy tuổi?

Áaaa! Cô tức chết mất!

Trở về phòng, nhìn thấy thân nhỏ nhắn đã nằm trên giường, Phùng Thế Phong lập tức cởi ra áo khoác treo lên, vừa xoắn lên tay áo vừa đi về phía giường.

Anh nằm xuống, chui vào trong chăn cùng cô, ôm cô vào lòng.

Hạ Tình đã ngủ say, cô nằm rất yên tĩnh trong lòng anh, hơi thở bình yên đều đều.

Phùng Thế Phong ôm ấp cô một lúc, anh không ngủ, con ngươi tĩnh lặng nhìn đăm đăm gương mặt đáng yêu đang ngủ, anh nuốt xuống mấy ngụm nước bọt ừng ực, đôi mắt tối mịt nổi lên tia dục niệm, ý niệm tà đạo thoáng qua đầu ngay sau đó anh lại tốc chiếc chăn ra, kéo váy ngủ đẩy lên cao qua khỏi đôi đồi thịt mềm mại trắng múp.

Một bên tay nắm lấy, một bên cúi xuống gặm lấy hôn hít, âm thanh tiếng hôn ướt át trên nụ hoa dần dần chiếm lĩnh căn phòng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!