"Thế Tình có muốn có em bé không?"Cao khuất môi trường hỏi.
Hạ Tình tròn xoe đôi mắt, cái đầu nhỏ như đo hoa đào sớm, chú ý nở nụ cười rất mạnh mẽ đáp lại.
"Có ạ."
Phùng Thế Phong bật tiếng cười, anh tựa lưng ngồi sau cười lớn, tiếng cười rất sảng khoái, cô nghe anh cười đến phát ngốc, không hiểu vì sao anh cười như thế, chỉ biết nghe anh cười với gương mặt ngơ, đôi mắt tia sáng.
Phùng Thế Phong nắm lấy thân mình, kéo cô ngã về phía sau giống như nâng lên, anh ôm lấy phần mềm, vừa bình tĩnh lại có chút gì hư hỏng trong giọng nói.
"Em chưa đủ lớn để mang em bé đi đâu."
"Thế sao hôm qua anh bảo là đủ lớn rồi" Cô phản hồi, đêm qua anh đã bảo là cô đủ lớn rồi, bây giờ thì lại nói là chưa đủ, rốt cuộc là cô đủ hay chưa đủ lớn?
"Haha" Anh cười "Nghịch ngón tay có hai lần mệt mỏi, em làm sao chịu nổi chỗ này của anh."
"..." Ấy, Hạ Tình câm nín, đúng là ngón tay kia chọt vào cũng đủ mệt.
"Không nói nữa" Anh vẫn còn dư âm cười, âm thanh rất sảng khoái "Khi nào đủ lớn, anh sẽ cho em mang em bé."
"Thật?"Cô quả thật có thể mang được em bé?
Oa, thật là kỳ diệu đi.
"Thật" Anh định lại một lần, tay ôm ấp cô, hỏi nhỏ "Anh là gì của em?"
Ấy, anh thật là thích hỏi cái này đi, nếu đã hỏi thì cô phải trả lời thôi.
"Chồng..."
Phùng Thế Phong cất ra tiếng cười rất thú vị.
Người này...! Thích cô ấy gọi là chồng đến mức như vậy sao?
...
Xe dừng lại ở Phùng gia, lâu đài màu đồng như trong truyện cổ tích, chỉ tiếc là Hạ Tình không thể nhìn thấy toà lâu đài này hùng vĩ đến mức nào.
Cô bước xuống xe, một vòng tay ấm áp bọc lấy cô, giọng nói thật nhẹ nhàng.
"Tình đến rồi, mẹ chờ con mãi đó."
Âm thanh thật nhẹ nhàng này là của Phùng phu nhân, mỗi năm người đều đến Hạ gia chơi vào dịp lễ tết, cô cũng có thân thuộc với người phụ nữ này.
"Dì vẫn khỏe ạ?" Cô thăm hỏi.
"Uầy" Phùng phu nhân bất mãn "Dì cái gì, mẹ là mẹ chồng của con đó, gọi là mẹ."
"..." Hạ Tình xấu hổ, cúi đầu giấy đi gương mặt "Dạ mẹ."
Tiên Nghịch Tiên Hiệp, Kiếm Hiệp, Huyền Huyễn Vưu Vật
- Nhi Hỉ Ngôn Tình, Sủng Nàng Dâu Cực Phẩm Ngôn Tình, Sủng "Ôi tình yêu của mẹ, xinh đẹp làm sao? Càng lớn càng thấy xinh xắn thôi" Mẹ phùng vén sợi tóc trên gương mặt cô bé nhỏ lên mang tai để nhìn gương mặt đẹp đáng yêu của con gái,
sau đó lại tán dương "Đúng là con gái của mẹ mà, chật chật."
"Nào, mẹ dẫn vào nhà" Phùng phu nhân cầm tay Hạ Tình, sự chú y va vào chú cún bông trắng tinh Tiểu Bạch "Tiểu Bạch lớn thế này rồi à? Chà, trong cưng quá."
"Dạ" Hạ Tình giơ ra hai ngón tay hình chữ v đáp "Tiểu Bạch được hai tuổi rồi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!