Phùng Nhã Kỳ trốn trong phòng, cô phi vào phòng tắm gột rửa cơ thể, ngồi trong bồn tắm lớn vừa kì cọ vừa mắng chửi.
"Khốn khiếp! Bao nhiêu người tại sao lại là anh ta kia chứ?"
"Ngủ với chó ngủ với mèo cũng được đi, tại sao phải là cái họ Lưu tên An đó."
"Aaaaa! Lão thiên a, có phải là ông đang trừng phạt tôi không!"
Thế giới này có tận bảy tỷ người lận kia mà, à không, đã lên đến tám tỷ người rồi! Dân số thành phố S này cũng phải 5 triệu người, làm thế nào mà cô ngủ với họ Lưu mặt than đó?!
Ôi xong rồi, đời của cô coi như xong rồi, cô giẫm phải phân chó rồi, lại còn là một đống phân chó đen xì.
Kì cọ mãi cũng không thể làm phai mờ những vết hôn trên ngực, Phùng Nhã Kỳ càng thêm tức tối.
Đúng là điên mà, cô điên mất thôi.
Chẳng phải anh ta cũng không ưa gì cô sao? Sao lại ngủ với cô?
Chợt thắc mắc, cô cũng chợt ngớ ngay đến giọng nói mềm nhũng say sỉn của mình đêm qua.
"Em hôn anh được không?"
"Lưu An, Kỳ Kỳ hôn anh một cái nhé?"
Mẹ kiếp!
Nhã Kỳ úp mặt xuống nước, thổi bong bóng ọc ọc đầu bóc ra khói lửa.
Là do cô a.
Anh ta ngủ với cô là do cô, ban đầu anh ta rõ ràng chẳng có ý đồ gì với cô, là do cô câu dẫn anh ta.
Lại còn xưng hôn là Kỳ Kỳ! Cách xưng hô đó cô chỉ dùng mỗi khi vòi vĩnh lão anh già mua cho món đồ ưu thích, hoặc là khi cô làm nũng với cha mẹ.
Thế mà đêm qua cô lại mở miệng thật ngọt như vậy với cái mặt than lúc nào cũng lầm lầm lì lì của anh ta, Phùng Nhã Kỳ chìm xuống bồn nước.
Cô điên mất rồi! Ôi! Đêm qua là cô điên mất rồi!
Gột rửa cơ thể xong Phùng Nhã Kỳ trở ra liền mò lên giường ngủ, thân thể cô đang đau nhức lắm a, cô phải nằm.
Vừa nằm xuống, đốt sống lưng như vỡ vụng cụp cụp, Nhã Kỳ thoả mãn vươn vai nhẹ, xoay người ôm lấy con gấu bông.
Ting ting.
Điện thoại phát ra tiếng chuông báo, Phùng Nhã Kỳ cầm lấy điện thoại mở ra.
Vì không thể nói chuyện với cô, cô đã khoá trái cửa phòng, lão anh già chỉ có thể nói chuyện qua điện thoại, anh trai gửi tin nhắn cho cô, nói rằng.
"Hai ngày sau, 4h sáng cùng anh và Tình đi đến phim trường."
Phùng Nhã Kỳ thở dài, vừa rồi cô đã lớn tiếng với lão anh già, hai ngón tay cái gõ lạch cạch trên màn hình.
"Vừa rồi em xin lỗi, tâm trạng có chút không tốt."
"Em tưởng anh không cho Tình Tình đóng phim nữa."
Rất nhanh có tin nhắn từ lão anh trả lời.
"Đạo diễn và biên kịch không muốn loại bỏ em ấy, cũng một tay em gây nên đấy, em phải đi theo hỗ trợ em ấy quay cho hoàn thành phim này."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!