Sáng hôm sau...
Phùng Nhã Kỳ mê mê màn màn trong giấc ngủ, cô lật người xoay về phía ngược lại rồi thở ra một hơi thật sâu.
Nằm trong chăn ấm nghe thấy âm thanh xào xào thật êm tai, ối dà, trời đang mưa sao?
Trời mưa mà nằm chăn ấm, ôi thật là thoải mái làm sao!
Tiếng mưa nghe thật thích đi! Mùa đông đã rất lạnh rồi còn có mưa nữa, thật là thích đi!
Đầu mùa đông mà mưa nữa...! Mùa đông? Mưa?
Phùng Nhã Kỳ chau chau đầu lông mày, đầu mùa đông làm gì có mưa a, cuối mùa đông thì còn có mưa, đầu mùa thì làm gì có mưa?
Chỉ có mưa tuyết thôi, làm gì có mưa xào xào như nước thế?
Nhã Kỳ mở mắt, đôi mắt tròn xoe chớp chớp về phía cửa sổ kính, bầu trời bên ngoài đã tối đen, ngoài trời không hề có mưa, âm thanh xào xào phát ra từ phía ngược lại ở trong phòng tắm.
Phòng tắm? Ai ở trong phòng tắm?
Phùng Nhã Kỳ lập tức ngồi dậy, cú bật nhanh làm cho đầu cô choáng váng, vì ngày hôm qua uống quá nhiều, tỉnh lại đầu óc chỉ có quay cuồng, bụng dưới đột đau nhói, thắc lưng như gãy làm đôi, từng đốt xương sườn như thể vỡ vụng.
Nhã Kỳ ngồi dậy liền co rúm lại ôm lấy chiếc bụng, mặt mày nhăn nhó co rúm.
"Ui da..." Cô ôm bụng, hai tay cũng bủn rủn rã rời.
Sao lại đau như thế? Mọi khi cô uống nhiều rượu đi chăng nữa, tỉnh dậy cũng chỉ là đau đầu, lúc này vừa đau đầu lại vừa đau toàn thân, giữa hai chân hình như còn chảy ra thứ gì đó rất lạ.
Phùng Nhã Kỳ ngớ ra, vừa bị âm thanh xào xào trong phòng tắm làm thu hút, vừa bị cơn đau làm cho khó hiểu, hai thứ cảm xúc trộn lẫn tạo thành cảm giác cuối cùng chính là hoảng sợ.
Chuyện gì vậy? Chuyện gì đang sảy ra vậy?
Ai đang ở trong phòng tắm? Cô tại sao lại không mặc quần áo, cơ thể còn cực kì đau nhức.
Phùng Nhã Kỳ ôm lấy đầu, đôi mắt mở to cố gắng nhớ lại những gì xảy ra.
Cô nhớ rõ là mình chạy khỏi phim trường, dự là sẽ ở ngoài đường cả đêm nên cô tung tăng đến thăm mấy bé mèo ở quán cafe Mail đầu tiên, chơi thật đã với mèo, cô đến con phố X.
Đến quán rượu quen gọi một bàn lớn đồ ăn, ngồi nhâm nhi với chai rượu.
Lúc đó...! Lúc đó hình như là...
Lưu An?
Đúng rồi! Là Lưu An, anh ta xuất hiện bảo cô trở về nhà, cô biết anh ta đang làm theo lệnh của anh trai, cô có ngu mới theo anh về, thế là cô đã ngồi lỳ ở đó tiếp tục ăn và uống rượu đến khi say khướt đi.
Sau đó hình như là...! Tâm trí của Nhã Kỳ hiện hữu một cảnh cô đang được ai đó cõng trên vai thì cơn buồn nôn ập đến, cô đã oẹ lên một tiếng, bao nhiêu thứ ở trong bào tử chưa kịp tiêu hoá phun thẳng lên lưng người kia.
Sau đó...! Khung cảnh chuyển về một căn phòng nào đó, khá là giống với căn phòng cô đang ở.
Nhã Kỳ đau đầu dữ dội, cồn rượu đêm quá khiến cho thần trí cô vừa đau vừa không tỉnh, cô cố gắng lục lọi những mảnh ký ức tiếp theo.
"Thật xinh đẹp, nhưng mà sao mỗi lần anh nhìn thấy Kỳ Kỳ thì lại không vừa ý vậy?"
"Kỳ Kỳ làm gì không phải với anh sao? Sao lúc nào mặt anh cũng nhăn lại như thế này này."
"Rõ là đẹp trai như thế này mà lúc nào cũng khó chịu, Kỳ Kỳ làm gì không phải với anh?"
"Em hôn anh được không?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!