Hạ Tình bị triền một đêm, ngày hôm sau quả thật không dậy nổi, cô chỉ dậy vào buổi trưa và được anh đút cho ăn, uống xong một cốc sữa lớn sau đó cô lại cuộn trong chăn như mèo nhỏ ngủ đến buổi chiều tối.
Khi Hạ Tình tỉnh dậy, lần này cô đã đủ tỉnh táo thì đã bảy giờ tối.
Anh lại nói với cô.
"Bây giờ đã mười một giờ đêm rồi."
"..." Hạ Tình ngồi ngây ngốc trên giường, nghe nói đến trời đã rất khuya như vậy, gương mặt vừa đỏ vừa thẹn bừng bừng khí giận nhìn anh.
Có lẽ cô giận dỗi vì thật sự không được đi chơi, Phùng Thế Phong ngồi bên giường nhìn thấy bộ dạng xù lông của cô, anh không kiềm được mà cười trộm.
Cô nghe được khí tức rất sảng khoái, hắc hắc cười của anh, tức giận xù mao.
"Anh còn cười..."
Phùng Thế Phong lập tức ngậm miệng, không cười nữa, vội trêu.
"Này nha, không phải lỗi của anh, là em ngủ say quá, ngủ đến trời tối mịt mới dậy."
Hạ Tình mím môi, đôi mắt trừng lên ấm ức..
Thế vì sao mà cô ngủ say như vậy? Là do anh a.
Tối qua anh cứ triền cô mãi thôi, đến canh năm gà gáy anh mới tha cho cô đi ngủ, thế nên cô mới ngủ nguyên một ngày.1
"Ư..." Bé con mếu máo vì không được đi chơi, đôi mắt đỏ hoe nhuộm ra lớp nước lấp lánh.
Phùng Thế Phong nhìn thấy cô chuẩn bị ô ô lên khóc, anh liền vội bế cô lên, hắc hắc cười.
"Không khóc! Không có khóc, bây giờ đi tắm rửa rồi đi chơi cũng được."
Nghe đến được đi chơi, cô liền nhịn lại tiếng khóc, nhưng mà chẳng phải là đã rất khuya rồi sao, mười một giờ đêm thì có cái gì để chơi?
"Oa..."
Phùng Thế Phong bế cô vào phòng tắm, âm thanh sảng khoái vang dội ra.
"Anh đùa thôi, đùa thôi mà, chỉ mới bảy giờ thôi."
Bế bé bỏng vào phòng tắm, tụt váy ngủ ra sau đó thả cô vào bồn tắm đã chuẩn bị sẵn nước ấm, cô được thả vào bồn, nghe được mới bảy giờ tối thì im re.
Phùng Thế Phong xoắn lên ống tay áo, tay cầm vòi nước điều chỉnh nước ấm một chút, sau đó yêu cầu.
"Ngã ra sau một chút."
Hạ Tình ngoan ngoãn ngã ra sau để cho anh xịt nước làm ướt mái tóc, anh bắt đầu gội đầu cho cô.
Cô ngồi trong bồn tắm lớn, rảnh rỗi lại nghịch nước, hai tay chà chà sữa tắm trên người xong lại thổi bong bóng xà phòng.
Phong thái cô rất tự nhiên, không có gì gượng ngùng cả.
Ờ thì...
Anh hồi bé cũng hay tắm cho cô rồi ah.
Cô còn nhớ, mùa xuân năm nào đó khi cô năm hay sáu tuổi, năm đó Phùng gia đến nhà chơi, chỉ không có Phùng Nhã Kỳ.
Mấy ngày nghỉ tết xuân đó, lúc nào anh cũng bồng bế cô đi chơi, về thì ôm cô ngủ, tắm cho cô nữa.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!