Chương 18: Vô Dụng

"Ể? Lão đại đi đâu vậy nhỉ?" Cô A xem chương trình rồi nói.

"Nghe điện thoại xong liền bỏ đi như vậy sao?" Cô B cũng vô cùng thắc mắc.

"Thái độ nghe điện thoại của lão đại trong không tốt lắm" Cô C nói.

"Có chuyện gì rồi sao?"

"Không biết, cuộc gọi của ai vậy nhỉ?"

...

Hạ Tình trở về phòng, gương mặt đỏ hoe leo lên giường nằm xuống, hai tay ôm lấy chiếc gối ôm to lớn, vùi mặt vào trong chiếc gối.

Cô đã nghĩ họ có điều gì đó mờ ám giấu cô, cô cũng không ngờ đến mức này, giây phút cô nghe đến bốn chữ "Chương trình kết hôn" Trái tim cô như rơi xuống đất.

Toàn thân cô lúc đó cứng ngắt, đến một cái chớp mắt cũng không làm được, mắt cô cứ mở to trừng trừng về phía màn hình tivi, mở to đến lệ cay hoen trên mi mắt.

Giây phút đó, trái tim cô chẳng còn cảm nhận được bất kì điều gì nữa, chỉ có âm thanh vang vội hai bên tai của mấy người lạ tung hô về cặp đôi mà họ yêu thích là anh và người khác.

Thật ra cô đã từng suy nghĩ rất nhiều về chuyện này...

Anh và cô hoàn toàn không tương xứng.

Anh là người tình trong mộng của rất nhiều người, nghề nghiệp của anh ở đỉnh cao là nhờ sự yêu thích của người khác, sự ủng hộ của cộng đồng mạng.

Nếu cộng đồng mạng ủng hộ anh và Khiết Hinh thì chắc chắn một điều, anh chỉ có thể đến với Khiết Hinh mới có thể bình yên tiếp tục sự nghiệp.

Ngoài ra...! Sẽ không có ngoại lệ.

Cô là ai kia chứ? Chỉ là một đứa nhỏ mù loà chẳng làm nên chuyện gì, đã nhiều lần cô tự hỏi, liệu mình có xứng với một người hoàn hảo như anh không?

Câu trả lời lúc nào cũng là không.

Làm sao mà phù hợp? Câu chuyện lọ lem và chàng hoàng tử sao? Chỉ có ở trong cổ tích.

Cô từng nghĩ...! Có thể...! Một phần trăm nào đó hi vọng về cô và anh nhưng mà...! Hoàn toàn không có khả năng nữa rồi.

Người phù hợp với anh quả thật chỉ có Khiết Hinh, một người phụ nữ vừa xinh đẹp lại giỏi gian, còn cô...! Đều không bằng.

Tiên Nghịch Tiên Hiệp, Kiếm Hiệp, Huyền Huyễn Vưu Vật

- Nhi Hỉ Ngôn Tình, Sủng Nàng Dâu Cực Phẩm Ngôn Tình, Sủng Hạ Tình ôm cứng chiếc gối, rỉ ra tiếng khóc, trái tim cô đau quá, trái tim cô như thể bị ai đó nắm lấy rồi nghiền nát, tâm thất toàn bộ đều đau điếng, đau đến thật khó thở.

Tay cô ôm gối mềm, hai bàn tay nắm thành quả đấm, móng tay cắm thật chặt vào lòng bàn tay, Hạ Tình nấc ra một tiếng khóc lớn.

Căn phòng ngủ yên tĩnh, tiếng khóc của cô vang vội hơn, Hạ Tình lập tức nuốt xuống nước mắt, muốn kiềm hãm lại cảm giác muốn khóc oà lên đó.

Cô không phải trẻ con nữa, anh đi quay chương trình thôi mà cũng có thể oà lên khóc sao, như vậy thật là trẻ con...

Nhưng mà...! Vì sao anh lại giấu cô kia chứ?

Hạ Tình nâng lên mu bàn tay chắn lên miệng, há miệng cắn lấy mu bàn tay kiềm hãm lại cơn đau ở trái tim, nhưng là đau quá, cô không biết phải làm sao nữa, lồng ngực đau như vỡ vụng, tiếng trái tim đập thật mạnh cũng thật trĩu nặng.

Cảm giác vỡ tung ở lồng ngực làm cho cô càng cắn chặt mu bàn tay mình hơn, cắn ngấu nghiến đến tứa ra máu, mùi máu sộc vào miệng cô cũng chẳng hề hấn nào.

Nước mắt nóng rực như dòng dung nham theo khoé mi chạy ngược thấm xuống đệm giường, cô cắn mu bàn tay đỏ máu vẫn không buông ra.

Thật kỳ lạ...! Cô không cảm thấy đau ở mu bàn tay, ngay lúc này cô chỉ cảm thấy cơn đau xót nhức nhói lòng ngực, cô chỉ muốn làm vơi đi cảm giác đau đơn nặng trĩu trên ngực.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!