Phùng Thế Phong lại rời đi, công việc lần này của anh kéo dài một tháng, anh chỉ nói với cô là đi quay chương trình, không có nói rõ là chương trình gì.
Anh đi được hai tuần, Hạ Tâm và Hạ Thương cũng không còn ở Phùng gia, hai đứa nhỏ trở về Hạ gia để chuẩn bị nhập năm học mới.
Anh rời đi, Hạ Tình lại cảm thấy thật tốt, bởi cô đã có thể bước xuống giường và ra khỏi phòng như một người bình thường.
Nói gì thì nói, anh phải rời đi do công việc lại thật tốt, không có anh bám dính, cơ thể cô đã tốt hơn nhiều rồi.
Không có anh ở nhà, một ngày của Hạ Tình rất bình thường, cha mẹ và ông bà nội cũng không có gì đặc biệt.
Chỉ có Phùng Nhã Kỳ hai tuần nay rất kỳ lạ, có thể nói là bắt đầu từ ngày anh rời đi, Nhã Kỳ coi một chương trình gì đó mà tâm trạng cô ấy rất vui.
Lúc nào cũng hí hí cười, lúc nào cô ấy cũng cầm chiếc điện thoại và đeo tai nghe xem chương trình đó, coi một chút lại tiếu tít cười rất thích thú, nhưng mỗi khi cô xuất hiện trong tầm quan sát của Nhã Kỳ thì cô ấy lại ngừng cười, giả vờ như không có chuyện gì rồi vội vàng tránh đi ra nơi khác.
Khi Nhã Kỳ đang ở phòng khách, cô có mặt ở phòng khách thì cô ấy sẽ tránh vào phòng bếp, cô mà đi theo vào phòng bếp thì cô ấy sẽ tránh đi lên tầng lầu, cũng có khi thì đi ra ngoài vườn hoa, khi thì đi lên phòng ngủ.
Sau tất cả, khi Nhã Kỳ xem chương trình đó, sẽ không bao giờ cho phép Hạ Tình đến gần.
Chuyện này làm cho Hạ Tình cảm thấy thật sự rất lạ, cô đã cố tình tiếp cận Nhã Kỳ vài lần để kiểm tra, kết quả đúng như cô đoán, Phùng Nhã Kỳ có chuyện gì đó rất mờ ám liên quan đến cô.
Không thể nào mà tự nhiên một người đang coi chương trình vui vẻ mà gặp mặt cô lại ngừng cười ngay như thế được, một vài lần cô còn có thể hiểu, đằng này, Phùng Nhã Kỳ luôn tránh cô.
Hạ Tình đã nghi ngờ, phải có chuyện gì đó liên quan đến cô, hoặc là chương trình đó có gì mờ ám lắm nên Nhã Kỳ mới không muốn cô nghe thấy.
Rốt cuộc là chuyện gì? Rốt cuộc là chương trình gì?
Hạ Tình ngồi trên sofa, tay ôm bé bông gòn Tiểu Bạch, bàn tay cầm điều khiển chuyển từ kênh này sang kênh nọ.
Chuyện là những bộ phim của anh, cô đều đã xem hết rồi, hiện tại không có gì cho cô xem cả, chuyển hết tất cả các kênh cũng chẳng có gì đáng để xem.
Chuyển đến một kênh phát nhạc, Hạ Tình dừng lại, đặt điều khiển tivi xuống rồi ngồi vuốt ve bé Tiểu Bạch, nghe những nhạc du dương.
Ngồi thảnh thơi như vậy, Hạ Tình lại nghĩ đến chuyện kì lạ của Phùng Nhã Kỳ, cô có mấy lần hỏi rốt cuộc cô ấy xem chương trình gì mà vui vẻ như vậy, cô ấy chẳng bao giờ trả lời mà ôm điện thoại tránh đi.
Hmm...
Đột nhiên Hạ Tình lại có cảm giác rất lo âu, có phải chương trình đó là chương trình anh đang quay không?
Ngày anh đi anh cũng không có nói là quay chương trình gì và khi nào chiếu để cho cô đón xem hết, hại cô đợi mãi trên mấy đài truyền hình cũng không thấy chương trình mà anh quay, cô có hỏi Nhã Kỳ nhưng cô ấy chẳng có trả lời, Nhã Kỳ toàn tránh đi giống như cách mà cô ấy tránh né khi mà Hạ Tình hỏi cô ấy đang xem cái gì.
A...! Sao đột nhiên Hạ Tình cảm thấy...! Thái độ của Nhã Kỳ khi cô hỏi anh đi quay chương trình gì và thái độ khi cô hỏi Nhã Kỳ đang xem chương trình gì...! Thật giống nhau.
Có phải hay không hai thứ đấy là một? Có điều gì đó mà cô không được phép xem?
Hạ Tình trầm ngâm, hai tay xoa xoa hai bên gò má chú cún bông, cô nhìn chằm chằm chú cún bông của mình.
"Tiểu Bạch, có phải là bọn họ giấu chị cái gì đó không?"
Bé cún hướng về Hạ Tình, không hiểu cô chủ đang nói cái gì nhưng rất vui vẻ hưởng ứng, đôi mắt tròn xoe xinh xắn phản hồi.
"Ẳng ẳng..."
Nghe bé cún phản ứng, Hạ Tình bậm bậm môi, hai tay véo véo hai gò má đầy lông mềm.
"Phải rồi, nhất định là giấu giếm cái gì đó, cả cha mẹ cũng không nói anh đi quay cái gì nữa" Sáng nay cô cũng đã hỏi cha mẹ Phùng về lịch trình của anh, thường thì mọi hoạt động của anh, cha mẹ đều biết rất rõ, thế mà sáng nay cô hỏi thì cha tránh đi, mẹ thì cứ bảo.
"Uây, mẹ cũng không biết nữa, haha, mẹ không biết."
Đấy, bộ dạng giấu giấu giếm giếm đó, thật là khả nghi mà.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!