Chương 13: Biệt Đội Rình Mò

"Chị Tâm này, chị có nghe được gì không?" Hạ Thương áp lỗ tai vào cánh cửa phòng, cô không nghe được gì hết ah.

Hạ Tâm cũng áp lỗ tai vào cánh cửa từ nãy giờ, không nghe được gì những vẫn cố gắng áp vào để nghe, cô đáp "Không nghe được, bà già Kỳ Kỳ có nghe được gì không?"

Hỏi sang Nhã Kỳ, Phùng Nhã Kỳ cũng là đang áp lỗ tay vào cánh cửa.

Ba chị em dính vào cánh cửa phòng nghe lén, Phùng Nhã Kỳ méo mó mặt.

"Không nghe được gì hết, không biết đang làm gì rồi, tĩnh lặng quá."

Ba chị em tụm lại phía trước cánh cửa phòng ngủ của Phùng Thế Phong và Hạ Tình nghe lén, tích cực thăm khám cho cánh cửa bằng đồng uy nghiêm ấy.

"Vào trận chưa nhờ?" Hạ Tâm áp lỗ tai dò qua dí lại trên cánh cửa.

"Em nghĩ giờ này chắc cũng lâm trận rồi" Hạ Thương đáp, cô nàng cũng áp tai nghe như thể ống nghe áp trên lồng ngực bệnh nhân mà dò qua dò lại "Mà lâm trận phải có âm thanh chứ nhỉ?"

"Tĩnh lặng như này, chắc là chưa vào hiệp chính đâu" Phùng Nhã Kỳ đang tưởng tượng ra một cảnh rất đỏ mặt "Chắc là đang ở bước mèo vờn chuột thôi, mé nó, chưa bao giờ muốn được đi xuyên tường như lúc này."

"Bà già, bà già có làm chuyện người lớn chưa?" Hạ Tâm đột nhiên hỏi.

Phùng Nhã Kỳ vẫn thăm dò cánh cửa, không ngần ngại trả lời "Chưa, nhưng mà có xem phim rồi."

"Hể? Bà chị vẫn chưa làm chuyện người lớn à? Không phải là ế đó chứ?" Hạ Thương trầm trồ, bởi vì Phùng Nhã Kỳ năm nay cũng hai mươi ba tuổi rồi.

Phùng Nhã Kỳ suốt ngày chỉ đu anh trai, đu idol rồi nghiêng cứu viết sách, cuộc đời chỉ có phim và sách, cho nên đến giờ vẫn chưa có đối tượng hẹn hò, đến hôn còn chưa biết mùi vị thì nói gì đến chuyện người lớn, cô đáp.

"Hai cái đứa quỷ này! Thế hai bây có làm chưa mà nói?"

Hạ Tâm và Hạ Thương đồng loạt phản ứng.

"Chê!"

"Xùy, chị đây cũng chê nha" Cô chưa muốn hiến xác cho đàn ông đâu.

"Sao không nghe được gì hết vậy ta? Giờ này phải là lâm trận rồi chứ?" Hạ Tâm nhíu mặt nhăn mày, thăm khám cánh cửa cả nửa giờ đồng hồ vẫn không nghe được tiếng gì.

Dường như nhận ra gì đó, Phùng Nhã Kỳ liền thu lại bộ dạng dính vào cánh cửa, gương mặt đầy uy tín nói "Quên mất, nhà này phòng nào cũng có cách âm hết, nghe làm sao được."

Hạ Tâm và Hạ Thương sượng lại, sau đó thu lại dáng vẻ méo mó trên cánh cửa.

"Rồi sao từ đầu bà già không nói như vậy đó?" Hạ Tâm phản ứng, công sức cô rình cả nửa giờ, chà đến mòn lỗ tai cũng chả nghe được gì.

"Thật vô nghĩa" Hạ Thương cười như không cười, thất vọng tràn trề.

Phùng Nhã Kỳ nhúng vai, cô bị đánh thức giữa đêm ah, còn mớ ngủ lắm, cho nên quên mất thôi.

Hai chị em Tâm Thương ủ rũ vì không rình trộm được, Phùng Nhã Kỳ vô lực khoanh tay, thế nhưng một ý kiến thoáng qua, cô búng ngón tay.

"Có rồi."

Hạ Tâm và Hạ Thương liền nhăn mặt, Phùng Nhã Kỳ nhanh chóng bước đi.

"Đi theo bà."

"Đi đâu?" Hạ Tâm thắc mắc, phòng anh chị ở ngay đâu kia mà?

Phùng Nhã Kỳ ngoái đầu lại, đầu lông mày nhếch lên.

"Rồi có đi không?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!