Mấy ngày sau đó, Triệu Cấu thường xuyên đi vào Cấn Nhạc, khi là tới cùng Triệu Hoàn thảo luận quốc sự, khi là đi thăm phụ hoàng và mẫu thân, thế nhưng sau mỗi lần gặp được bọn họ đều không lập tức hồi phủ như trước kia, mà bất giác vẫn thúc ngựa vào Cấn Nhạc hoặc tản bộ quanh Phượng trì, vô tình cố ý đi lòng vòng xung quanh gốc cây anh đào.
Chỉ là hoa đào còn đó, mặt người nay đâu.
Cứ như vậy lặp đi lặp lại vài ngày, y phát hiện ra sự mong chờ trong lòng mình, song cũng có chút chán ghét thứ cảm xúc lạ lùng ấy. Y vẫn luôn cho rằng mình không giống như Phụ hoàng và đại đa số các anh em khác, không phải một kẻ thích trêu hoa ghẹo liễu, dễ dàng động lòng.
Huống chi, đó chỉ là một cô bé ngây thơ non nớt.
Một ngày, hai ngày, ba ngày... bất đắc dĩ trôi qua. Vẫn chưa gặp được nàng. Y đã không cách nào khống chế được chút sầu muộn đó trong lòng.
Buổi trưa ngày thứ sáu, y vẫn đi về hướng Phượng trì như cũ, vốn dĩ chỉ định thưởng hoa, hóng gió, bởi thế nên lúc bất ngờ trông thấy nàng, từ tầm mắt tới cõi lòng đều như sáng bừng lên.
Lần này chỉ có một mình nàng đang ngồi trên chiếc xích đu dưới tán cây anh đào. Nàng mặc y phục mùa Xuân màu hồng, nhẹ nhàng đung đưa qua lại, biên độ rất nhỏ, hệt như đang ngồi trên ghế lắc, đầu hơi cúi, dáng vẻ buồn chán, khẽ khàng vươn chân ra nhấn nhấn đám cỏ xanh trên mặt đất.
Những cánh hoa anh đào chao liệng giữa không trung rồi đậu lại trên người, nàng cũng không đưa tay lên phủi, dần dần tích tụ, hòa tan vào màu sắc trên áo quần, từ xa nhìn lại ngỡ như cả cơ thể được hoa đào đắp thành.
Y nhẹ nhàng bước tới, lặng yên vòng qua phía sau nàng, sau đó vươn tay ra đẩy chiếc xích đu một cái, khiến nó bay cao lên. Nàng kinh hãi, vội vã bám chặt lấy dây đu, hoảng hốt quay đầu lại nhìn.
Trông thấy y, nàng ngạc nhiên mà vui mừng, nhoẻn cười: Cửu điện hạ!
Nàng không lập tức quỳ xuống thỉnh an giống các cung nữ bình thường khác mà vẫn cười rạng rỡ ngồi vững trên xích đu, dường như hoàn toàn không có ý định bước xuống.
Theo lý mà nói thì đây chính là hành động bất kính, thế nhưng lại khiến Triệu Cấu cảm thấy rất vui vẻ.
Triệu Cấu tiếp tục đẩy xích đu cho nàng, mỉm cười hỏi: Muội tên là gì?
Nàng đáp:
"Viện Viện. Chữ 'Viện' chỉ ngọc bích ấy."
"Tên hay lắm. Muội hầu hạ vị nương nương nào?"
"Ờm... Muội sống trong cung Thái thượng hoàng hậu."
"Ồ? Thế vì sao muội lại chạy từ Long Đức cung ra đây chơi? Không sợ bị Thái thượng hoàng hậu phát hiện ra sao?"
Sợ chứ! Nàng khúc khích cười:
"Muội lén chạy ra đây đó."
Nghe thấy đáp án hồn nhiên thẳng thắn của nàng, Triệu Cấu không nén được cong cong khóe môi, đẩy mạnh hơn nữa, chiếc xích đu bay càng lúc càng cao.
Thế nhưng nàng hơi sợ, khuôn mặt trắng bệch bám chặt lấy dây đu, gọi to:
"Này! Cao quá rồi, nếu ngã xuống thì muội sẽ bị thương mất!"
Triệu Cấu cười:
"Không sao, nếu rơi xuống thì ta sẽ đỡ muội. Có ta ở đây, làm sao muội có thể bị thương được?"
Nàng bèn bật cười, ngẩng đầu đón gió, y phục tung bay như tiên nữ giáng trần.
Viện Viện vừa chơi xích đu vừa tán gẫu với Triệu Cấu, cũng không biết đã bao lâu trôi qua, đột nhiên trông thấy phía xa xa có người đang tiến lại gần, liền hốt hoảng nói:
"Bên kia có người đang đi tới, huynh nhìn xem giống ai."
Triệu Cấu liếc qua, cố tình giả bộ khiếp sợ:
"Không hay rồi, là Thái thượng hoàng hậu!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!