Khi Nhu Phúc được đưa vào Tây điện hành cung nơi Long Hựu Thái hậu đang sinh sống, Thái hậu đang cầm cuốc xới đất trồng hoa cúc trong sân vườn. Nhu Phúc tạm thời không đi qua thỉnh an, chỉ dựa nửa người vào mép cửa quan sát bà.
Thái hậu đã 58 tuổi, thế nhưng mặt mày thanh thản, thần sắc yên bình, ý cười bên khóe môi so với năm tháng lưu lại dấu ấn đậm nét hơn trên gương mặt bà.
Có lẽ là vì sợ làm tổn thương rễ hoa, động tác xới đất của bà nhẹ nhàng tỉ mỉ, từng chút từng chút một, thong dong không vội vã, kết hợp với nét mặt ôn hòa của bà, tư thái uyển chuyển không thể diễn tả bằng lời.
Qua một lúc lâu, bà mới dừng lại, đỡ cuốc đứng dậy, nhìn những bông hoa cúc đang phát triển tốt trong khu vườn mỉm cười, cảm thấy được xung quanh có người liền quay đầu lại, nhận ra là Nhu Phúc bèn mỉm cười vẫy tay: Tới đây, Viện Viện.
Nhu Phúc đi tới bên cạnh bà hành lễ:
"Thái hậu vạn phúc kim an."
Thái hậu vươn tay ra đỡ nàng, ôn hòa nói:
"Con giống hệt quan gia, hãy gọi ta là mẫu hậu đi."
Nhu Phúc hững hờ nói:
"Con không giống cửu ca, không có thói quen tùy tiện nhận người khác làm mẹ, ngay tới Thái thượng hoàng hậu trước kia con cũng chưa từng gọi bà một tiếng mẫu hậu."
Nghe thấy lời này, Thái hậu lại không hề tức giận, vẫn mỉm cười nói:
"Viện Viện thấy không quen thì thôi vậy, chỉ là cách xưng hô mà thôi, không sao hết."
Khóe môi Nhu Phúc nhếch lên, cũng xem như đang nở nụ cười:
"Trồng hoa xới đất là việc của nhà nông, thái hậu thân phận tôn quý, sao phải tự mình động thủ?"
Thái hậu nói:
"Nếu không phải chính mình động thủ, sao có thể cảm nhận được thú vui trong đó. Việc này ta đã làm mấy chục năm rồi, từng cành cây ngọn cỏ trong cung Dao Hoa cơ hồ đều từng được ta chăm bón qua, nay tới Giang Nam rồi cũng không bỏ được thói quen này."
Con hiểu rồi.
Nhu Phúc hờ hững nhìn những khóm hoa cúc dưới chân:
"Cửu ca bảo con chuyển tới Tây điện sống, muốn con cùng Thái hậu học trồng hoa."
"Học trồng hoa không tốt sao?"
Thái hậu cũng cúi đầu nhìn hoa cúc, song ánh mắt ôn hòa như nhìn con đẻ của mình:
"Sau hoàng hôn, mặt trăng treo trên đầu cành liễu, ngồi trong đình ngắm trăng, một ấm trà thơm, nhàn tản hóng gió, tiêu sái biết nhường nào."
Nhu Phúc cười khẩy nói:
"Thái hậu không để ý sao? Dạo gần đây mưa lạnh triền miên, làm gì có ánh trăng mà thưởng thức?"
Thái hậu chậm rãi lắc đầu: "Trăng sao vẫn luôn treo trên vòm trời, chỉ vì nay mây đen che kín tầng không, bởi vậy nên thế nhân mới không cách nào trông thấy. Đợi có gió thổi qua đem mây mù xua tan, nhật nguyệt tinh quang sẽ hoàn toàn hiển lộ.
Tĩnh tâm chờ đợi, phải tin tưởng rằng các vì sao sẽ không bao giờ bị tiêu diệt, mặt trời và mặt trăng mãi soi sáng.Đây là bài học mà Thái hậu phải dạy cho con à?
"Nhu Phúc vẫn lạnh mặt, nói:"Cửu ca cho rằng con đã thay đổi rồi, muốn nhờ Thái hậu giúp biến con quay về thành cô gái nhỏ vô lo vô nghĩ không tim không phổi ở cung Hoa Dương khi xưa.Ta không hề muốn thay đổi con.
"Thái hậu nắm lấy tay Nhu Phúc, dịu dàng nói:"Cũng không cần phải thay đổi. Bản tính của con tới nay vẫn chưa từng khác đi. Tính cách con quá đơn thuần, giống như mặt nước hồ mùa Đông.
Chỉ là hiện giờ ôm trong lòng quá nhiều si mê chấp hận, tình cảm trào dâng quá mãnh liệt, khiến tính tình không còn trong sáng như ban đầu nữa.
Có lẽ quan gia hi vọng ta có thể giúp con xua tan đi tầng mây đen đang che kín trăng sao ấy.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!