Chương 29: (Vô Đề)

Anh Phất không tiếp lời, chỉ cố gắng tìm cách chuyển chủ đề: "Chiếc váy quây hôm nay công chúa mặc quả nhiên rất hợp.

Màu vàng này được nhuộm bằng rễ cây hoa uất kim hương, tươi sáng tinh khiết, lại thêu ngọc trai thật lên trang trí, mặc lên người công chúa đích thực tô điểm lẫn nhau, đẹp không thể tả.

Mấy ngày trước quan gia lệnh cho tôi chuẩn bị y phục cho công chúa, đây là chiếc đầu tiên mà tôi nhìn trúng, không biết công chúa có vừa ý chăng?Nhu Phúc đáp:Khiến cô lao tâm rồi.

Thật ra không cần mất công chọn lựa, ta sớm đã không còn là đế cơ được nuông chiều khi đó, nay có mặc quần gai áo vải cũng hề gì?

"Vừa nói vừa chú ý quan sát Anh Phất, thấy nàng bên trong mặc váy lụa trắng, bên ngoài khoác một chiếc áo màu ngọc bích nhạt, vạt áo có thêu những hoa văn màu sắc đậm hơn chút, trên đầu vấn một búi tóc cao, cài mấy hạt phỉ thuý trang trí, nhìn vô cùng thanh sạch, bèn nở nụ cười:"Anh Phất, cô trang điểm kiểu này lại làm ta nhớ tới một người.

"Anh Phất hơi xấu hổ, cúi đầu nói:"Công chúa muốn nói Vận vương phi? Quan gia vẫn luôn quán triệt lối sống tiết kiệm cho phi tử hậu cung, bởi thế tôi cũng ăn mặc tương đối đơn giản, chứ không hề có ý muốn bắt chước.Cô lại nghĩ nhiều rồi.Nhu Phúc nói:Ta chỉ là thấy cô mặc áo xanh, bèn không nén được nhớ tới vị tẩu tẩu thích mặc y phục có sắc xanh đó của mình.

Còn về lí do cô ăn mặc như vậy ta vốn dĩ không hề nghĩ nhiều.

"Anh Phất nhất thời nghẹn lời, lát sau mới nhẹ giọng hỏi:"Công chúa có biết được tin tức của Vận vương phi? Thoáng cái đã nhiều năm, không rõ hiện giờ nàng ấy như thế nào.Nàng ấy chết rồi.

"Nhu Phúc nhàn nhạt nói, trên khuôn mặt không xuất hiện chút thần sắc đau thương nào mà một người nên có khi mới mất đi người thân:"Ban đầu bọn ta cùng bị áp giải về Thượng Kinh, giữa đường liên tiếp có nữ tử bị quân Kim làm ô nhục. Mọi người cả ngày lo lắng bất an, nơm nớp run sợ mà sống.

Phần lớn nữ tử đều cố ý bôi bùn đất lên mặt để tránh bị quân Kim nhìn ra dung mạo. Thế nhưng Lan Huyên tẩu tẩu lại không như vậy.

Nàng ấy có thói quen sạch sẽ, trước nay vẫn luôn là một nữ tử thanh khiết như băng ngọc, không chịu nổi chút bẩn thỉu nào, chỉ cần có điều kiện là nàng nhất định sẽ tắm rửa cho mình thật sạch sẽ, không dính một hạt bụi, lúc nào cũng giữ nguyên khí độ cao quý mà một vương phi nên có.

Thế nhưng điều này cũng đã đem tới cho nàng một tai họa dễ đoán. Lúc đi tới chùa Lưu Gia, quân Kim dừng lại để nghỉ ngơi tạm thời, buổi tối ngày hôm ấy tên tướng Kim phụ trách áp giải bọn ta đã ra lệnh cho người dẫn Lan Huyên tẩu tẩu tới chỗ hắn.

Quân Kim vừa tiến về phía nàng, nàng đã hiểu ý của bọn chúng, trước khi bọn chúng kịp vươn tay ra tóm lấy nàng nàng đã nghiêm giọng ngăn lại: 'Ta sẽ sẽ đi cùng các ngươi, nhưng không được động vào ta!' Quân Kim chẳng ngờ lại bị khí thế của nàng áp đảo, thu tay về.

Bởi thế Lan Huyên tỷ tỷ liền quay đầu trao cho bọn ta một ánh mắt thật sâu, sau đó, ngẩng đầu lên bước ra bên ngoài, lúc đi tới giữa sân bất ngờ chạy về phía chiếc giếng cổ bỏ hoang trong góc.

Quân Kim còn chưa kịp phản ứng lại, nàng đã gieo mình xuống giếng.

"Anh Phất rưng rưng nước mắt, buồn bã thở dài:"Vậy những tên lính Kim kia không nghĩ cách gì cứu nàng lên sao?

"Nhu Phúc tiếp tục nói:"Giếng rất sâu, thời tiết lại lạnh, không có ai muốn nhảy xuống giếng cứu nàng ấy. Cũng có người tìm một ít gậy tre thọc xuống giếng muốn kéo nàng lên, thế nhưng nàng sao có thể đồng ý được cứu theo cách này?

Chỉ nghe thấy tiếng nàng không ngừng vùng vẫy trong nước, thế nhưng kiên quyết không bám lấy chiếc gậy kia, cuối cùng chúng ta giương mắt nhìn mặt nước trong giếng từ từ phẳng lặng trở lại, không còn nghe thấy bất kỳ tiếng động nào nữa.Haizzz, từ khi bắt đầu muốn giữ tôn nghiêm của một vương phi, nàng ấy đã hạ quyết tâm muốn chết rồi.Anh Phất nói:Tất cả những việc xảy ra đều nằm trong dự liệu của nàng ấy. Tự sát, chỉ là vấn đề sớm hay muộn.

Một người ngay đến trên mặt có dính chút bùn đất cũng không chịu nổ thì làm sao có thể chấp nhận bị người Kim vấy bẩn...

"Nói tới đây đột ngột nhớ tới Nhu Phúc, âm thầm ảo não bản thân hớ hênh cái miệng, lại giống như đang chế nhạo Nhu Phúc, bèn vội vã giải thích:"Đương nhiên, ý tôi không phải là tất cả mọi người đều nên quyết tuyệt như vương phi, nhẫn nhục chịu đựng để sống tiếp, đợi đến ngày được về nước vẫn lý trí hơn...

"Càng giải thích càng cảm thấy mình ăn nói vụng về, sắc mặt Nhu Phúc chưa thay đổi, Anh Phất đã đỏ rực mang tai. Nhu Phúc hững hờ nhìn nàng, không có vẻ gì là tức giận, thế nhưng ngay sau đó lại thốt ra một câu từng chữ thấu xương:"Nỗi nhục Tĩnh Khang còn chưa được rửa, sống ở Nam Triều hay Kim Quốc có gì khác biệt?

Đều là nhục nhã mà sống, nếu nói khác nhau ở chỗ nào thì chẳng qua cũng chỉ nằm giữa 50 và 100 bước.

"Anh Phất thoạt tiên thoáng ngây ra, sau đó lại ôn hòa cười nói:"Đang yên đang lành, sao chúng ta lại nói mấy chuyện này làm gì?

Là tôi không đúng, không nên nhắc tới những chuyện không vui như vậy.

"Nhu Phúc lại bất ngờ mỉm cười:"Anh Phất, hình như cô rất quan tâm tới Lan Huyên tẩu tẩu, nhưng lại không hỏi chút gì tới tin tức của Khải ca ca.

Nhớ năm đó huynh ấy tốn nhiều thời gian như thế dạy dỗ cô, mà hóa ra uổng phí hết.

"Anh Phất nghe thấy nàng lại nhắc tới Triệu Khải càng cảm thấy bối rối hơn, cúi đầu nhìn lá trà từ từ bung nở trong cốc, nói:"Đương nhiên, tin tức của Vận vương điện hạ tôi cũng rất muốn biết, ngoài ra cũng rất quan tâm tới tình hình của Đạo quân hoàng đế, Thái thượng hoàng hậu và các chủ nhân khác trong cung.

Còn về nguyên do vì sao tôi hỏi tới Vận vương phi trước là cũng bởi công chúa nhắc đến trước mà thôi."

Không dám nhìn thẳng vào đôi mắt bức người của Nhu Phúc, Anh Phất biết những lời mình nói rất giả dối. Ở một mức độ nào đó, quả thực nàng quan tâm tới Vận vương phi nhiều hơn Vận vương.

Nàng và Lan Huyên chẳng qua chỉ gặp gỡ đôi lần, thế nhưng chỉ trong hai lần ấy Lan Huyên đã khắc sâu bóng dáng thanh lệ xuất trần ấy vào tâm trí nàng, khiến nàng không ngừng nhớ về mỗi lúc rảnh rỗi, mơ màng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!