Anh Phất còn đang do dự không biết nếu Vận vương phi bảo nàng giao thư cho mình thì có nên vâng lệnh hay không, lại nghe thấy vương phi lên tiếng: Đi theo ta. Nói đoạn chậm đứng lên, không buồn liếc nàng thêm một cái đã bước ra bên ngoài.
Anh Phất vội vã theo vương phi ra ngoài.
Xuyên qua sảnh đường, hành lang, tiến vào hậu uyển, một tòa nhà với kiến trúc trang nhã xuất hiện trong tầm mắt. Vận vương phi dẫn Anh Phất lên lầu, đi tới phía trước một cánh cửa nhỏ thì dừng lại, quay đầu nói với Anh Phất:
"Ngươi tự mình đi vào giao thư cho chàng đi. Có điều nếu chàng vẫn chưa tỉnh lại thì đừng đánh thức chàng, phải chờ chàng tự tỉnh dậy."
"Vận vương điện hạ ở bên trong?" Anh Phất dè dặt hỏi.
Vận vương phi gật gật đầu, nhàn nhạt nói: Đi vào đi.
Anh Phất có chút chần chừ, trộm liếc vương phi, chỉ thấy thần sắc nàng bình thản, không lộ chút vui buồn nào, trong lòng không tránh khỏi cảm thấy nhộn nhạo, thế nhưng cũng không dám dùng dằng quá lâu, cuối cùng vẫn nhẹ nhàng đẩy cửa tiến vào trong sảnh.
Triệu Khải đội ngọc quan, khoác hạc xưởng, đang nằm gục trên mặt bàn ngủ. Trước mặt có một hũ rượu, một chiếc ly, mấy ngọn nến trắng và vài que diêm đã lụi.
Anh Phất chậm rãi tiến lại gần.
Hạc xưởng là kiểu áo khoác ngoài có ống tay dài rộng được dệt từ sợi vải làm từ lông hạc, màu trắng tinh khiết, mềm mại tao nhã. Triệu Khải tùy ý khoác lên người, vạt sau quét đất, nhìn rất đẹp.
Y đang hơi say nên nhắm hờ mắt nghỉ ngơi, khuôn mặt dâng lên sắc đỏ nhàn nhạt mà ngày thường hiếm thấy, cùng với ngũ quan hoàn mỹ, thời khắc này dưới ánh nến chập chờn lộ ra vẻ đẹp yên tĩnh, ôn hòa mà yếu đuối lạ thường.
Anh Phất nhìn tới mức có một khoảnh khắc chợt cảm thấy hốt hoảng. Cuối cùng nhớ lại mục đích của chuyến đi lần này, nàng mới lấy hết dũng khí nhẹ nhàng gọi một tiếng: Vận vương điện hạ.
Y chưa hay biết gì, vẫn ngủ say không tỉnh.
Anh Phất lại gọi thêm vài tiếng nữa, nhớ tới lời mà vương phi căn dặn, lại không dám lên tiếng quá lớn. Đứng yên một lát, thấy y vẫn không tỉnh bèn xoay người trở ra bên ngoài.
Vận vương phi vẫn chưa rời đi, đang đứng chờ bên ngoài cửa, thấy nàng đi ra bèn hỏi: Chàng chưa tỉnh?
Anh Phất thưa phải, vương phi lại nói:
"Vậy ngươi đi vào tiếp tục chờ đi, chờ tới khi nào chàng tỉnh lại thì thôi."
Sắc trời đã tối, Anh Phất cúi đầu nhỏ giọng hỏi:
"Nô tỳ có thể giao thư cho vương phi, nhờ vương phi sau này đưa cho điện hạ được không ạ?"
Vương phi lạnh lùng nhìn nàng một cái, nói:
"Không. Ngươi ở lại đi, tự mình giao thư cho chàng."
Anh Phất đột nhiên cảm thấy bất an, khẩn cầu:
"Giờ đã rất muộn rồi, nếu nô tỳ còn không quay về quả thực sẽ không được ổn cho lắm."
Vận vương phi mỉm cười quay người lại, đối diện với nàng nói:
"Ngươi không nghe thấy sao? Hiện giờ hoàng thượng đã phái cấm quân tới tiến hành phá dỡ cầu trên không rồi, ngươi định quay về thế nào? Ở lại đi, đợi Vận vương tỉnh lại rồi thì nói chuyện với chàng, sau đó ta sẽ sai người đưa ngươi về cung bằng kiệu."
Phá dỡ cầu trên không?
Anh Phất kinh hãi, dần dần nhớ lại, quả thực lúc nãy có nghe thấy một vài tiếng động ầm ầm phía xa, thế nhưng cũng không chú ý nhiều. Lẽ nào chẳng bao lâu sau khi nàng tới vương phủ, hoàng thượng đã hạ lệnh cho người tới phá hủy con đường thông tới hoàng cung này?
Dựa vào lan can nhìn về phía cầu trên không, quả nhiên trông thấy khói bụi mịt mờ, tiếng búa, tiếng đất sụp và gạch vỡ càng ngày càng vang lên rõ ràng hơn, không ngừng đập vào màng nhĩ.
"Sáng nay hoàng thượng đã sai người tới thông báo rồi, nói rằng cầu trên không xuyên qua đường phố chợ búa, khiến bách tính bên dưới bất an, buộc phải hủy đi, tối nay sẽ tiến hành, sáng mai kết thúc. Ngươi không biết sao?" Vận vương phi hỏi.
Nô tỳ không biết.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!