Chương 15: (Vô Đề)

Anh Phất dần dần có được nhiều cơ hội hầu hạ gần bên Trịnh Hoàng hậu hơn, ưu điểm của nàng cũng vì thế mà được Hoàng hậu phát hiện.

Bởi thế, một ngày kia, Hoàng hậu gọi nàng tới, lệnh cho nàng đến hầu hạ Nhu Phúc đế cơ, nó rằng Nhu Phúc tuổi còn nhỏ, cần có cung nữ tuổi tác xấp xỉ ở bên bầu bạn, thế nhưng tính tình Nhu Phúc nghịch ngợm hoạt bát, các tiểu cung nữ bình thường chỉ có thể giương mắt mặc nàng làm loạn.

Khó có được người cẩn thận hiểu chuyện như Anh Phất, hi vọng nàng có thể làm bạn với đế cơ, lại khuyên nhủ được đế cơ chút ít.

Anh Phất đương nhiên là tiếp nhận vận mệnh mới do Hoàng hậu an bài, lúc ấy nàng căn bản không thế sống theo ý nguyện của mình, chỉ có thể bị động chấp nhận tất thảy biến hóa, sau đó chủ động thích ứng.

Có bằng lòng hay không chẳng quan trọng, cũng không có ai bận tâm nàng có bằng lòng hay không.

Sau đó nàng được dẫn tới tẩm cung của Nhu Phúc. Vừa vào cửa đã trông thấy cung nhân đầy phòng đều đang chạy đuổi theo một cô bé con.

Cô bé ấy nhỏ hơn nàng một chút, thân thể mềm mại, đáng yêu tinh khiết, lúc này đang nhấc váy lụa chạy loạn khắp nơi, lộ ra một đôi chân bé nhỏ, áng chừng chỉ chừng ba tấc, không dùng lụa cuốn lại mà cũng không xỏ giày, chỉ đi một đôi tất màu hồng.

Các cung nữ lớn tuổi phía sau cần một dải lụa trắng vội vã đuổi theo, hối hả hô to:

"Đế cơ, nhất định phải dùng vải bó lại, nếu không chân sẽ to lên!" Mà cô bé kia vẫn không ngừng lại, lắc đầu nguầy nguậy như đánh trống:

"Ta không muốn! Ta không muốn! Nóng chết mất!"

Nàng đang định xông ra khỏi cửa thì đụng trúng phải Anh Phất vừa mới tiến vào, bèn dừng lại, mở to mắt hiếu kì quan sát, hỏi: Ngươi là ai?

Anh Phất đoán được cô bé này chắc chắn là chủ nhân mới của mình, bởi thế liền quỳ xuống đáp:

"Nô tỳ là cung nữ do Hoàng hậu nương nương điều tới hầu hạ Nhu Phúc đế cơ, xin thỉnh an đế cơ."

Nhu Phúc gật gật đầu, lại hỏi: Ngươi tên là gì?

Anh Phất bèn nói ra cái tên lúc ấy của mình: Nô tỳ tên Thải Vân.

Thải Vân? Nhu Phúc cười khúc khích:

"Cái tên quê mùa quá!"

Anh Phất xấu hổ tới mức lỗ tai đỏ bừng, vì phản ứng không chút che giấu của nàng mà bất giác cúi gằm mặt xuống. Mặc dù biết tên của mình được đặt không thanh nhã lắm, thế nhưng trước nay vẫn chưa từng có ai công khai cười nhạo nàng.

Nay nghe Nhu Phúc nói vậy, nhất thời cảm thấy muốn chui xuống đất.

Lúc này các cung nữ kia đã tóm được Nhu Phúc, nhao nhao khuyên nàng quay về bó chân. Nàng mất kiên nhẫn giãy ra, nói:

"Được rồi được rồi! Ta có thể bó, thế nhưng không cần các ngươi. Để Thải Vân này bó cho ta."

Bọn họ chỉ đành đồng ý, đưa lụa trắng cho Anh Phất. Nhu Phúc quay về phòng ngủ ngồi lên giường, để Anh Phất tháo tất bó chân cho mình, len lén ghé sát bên lỗ tai Anh Phất cười nói: Nhẹ chút nhé...

Anh Phất gật đầu vâng lời, rất nghiêm túc hầu hạ đế cơ lần đầu tiên. Thể theo yêu cầu của nàng không dùng sức bó mạnh, thế nhưng cũng không dám bó lỏng thật sự, vẫn kín chặt như thế, trong lòng thầm nghĩ: đôi chân của đế cơ nhỏ nhắn xinh đẹp thế này, đương nhiên phải giữ gìn thật tốt.

Nhu Phúc quan sát khuôn mặt nàng hồi lâu, sau đó ánh mắt lại rơi xuống đôi chân của nàng.

Anh Phất ngẫu nhiên ngẩng đầu, phát hiện ra Nhu Phúc đang quan sát đôi bàn chân tự nhiên của mình một cách đầy hứng thú, khuôn mặt tức thì lại nóng bừng lên, lập tức co bàn chân giấu vào trong váy.

Nhu Phúc cười cười, cũng không nói năng gì, chỉ mở miệng nói với nàng:

"Thải Vân, tên của cô không phải do Hoàng hậu nương nương đặt cho sao?"

Anh Phất đáp:

"Không phải. Là cha tôi đặt cho, Hoàng hậu nương nương không đổi."

Nhu Phúc vui mừng, nói:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!