Chương 10: Nguyên soái

Sáng sớm ngày mùng một tháng Mười một năm Tĩnh Khang thứ nhất, Khang vương Triệu Cấu vào Diên Hòa điện, từ biệt hoàng đế Triệu Hoàn lên đường. Triệu Hoàn đích thân rời khỏi chỗ ngồi, trao cho y một chiếc thắt lưng ngọc, lại lựa lời vỗ về.

Triệu Cấu bình thản tạ ơn, sau đó dẫn theo phó sứ Vương Vân ra khỏi thành, tiến về trại Kim.

Vương Vân cũng là một kẻ tham sống sợ chết, dọc đường không ngừng lải nhải khuyên can Triệu Cấu rằng địch mạnh ta yếu nên không thể lấy cứng chọi cứng, tốt nhất là điện hạ nên đáp ứng hết những yêu cầu do bọn chúng đặt ra, nếu không sẽ khó mà rút lui toàn thân, muốn quay lại kinh thành sẽ chẳng dễ dàng nữa.

Triệu Cấu lặng yên không đáp, cuối cùng nghe tới mức bực bội, lạnh lùng liếc hắn một cái, khiến Vương Vân sợ hãi im bặt.

Đi tới Từ Châu, bất ngờ trông thấy một người mặc quan phục dẫn đầu một đoàn tướng sĩ chặn đường nghênh đón. Triệu Cấu dừng ngựa, hỏi:

"Ngươi là kẻ nào? Vì sao lại chặn đường tại chốn này?"

Người đó ngẩng đầu, ánh mắt sáng rỡ có thần, khí khái hiên ngang, như mang phong độ của một vị đại tướng quân, chắp tay với Triệu Cấu: "Ti chức là Thủ thần Từ Châu Tông Trạch. Lần trước Túc vương đi sứ trại Kim đã bị bắt giữ, tới nay vẫn chưa quay về.

Mà nay quân địch đã áp đảo như vậy, mối đe dọa đã lớn tới mức không thể hóa giải bằng nghị hòa nữa rồi. Tướng giặc kiên quyết đòi điện hạ đi sứ, thực chất là đang đặt mưu dụ điện hạ vào trại chứ không phải để thương nghị. Xin điện hạ cân nhắc kĩ càng, đừng tiếp tục hành trình nữa.

Báo quốc có rất nhiều con đường, điện hạ thân là hoàng tử cao quý, xin đừng vì cảm xúc nhất thời mà rơi vào miệng cọp của quân Kim.

"Những đạo lí mà ông ta nói Triệu Cấu dĩ nhiên cũng hiểu rất rõ, biết rằng Oát Bất Li lần này chắc chắn sẽ không buông tha cho y. Lần này đi sứ sớm đã coi nhẹ sinh tử, chỉ cầu có thể giằng co, giúp đại Tống có thêm một chút thời gian chuẩn bị mà thôi. Thế nhưng khi nghe Tông Trạch nói"Báo quốc có rất nhiều con đường, đừng vì cảm xúc nhất thời mà rơi vào miệng cọp của quân Kim

", y lại không tránh khỏi cảm thấy sóng lòng xao động, lưỡng lự cân nhắc, suy nghĩ xem có nên nghe theo kiến nghị của ông, không tiếp tục cuộc hành trình. Vương Vân thấy y bắt đầu do dự thì lập tức khuyên ngăn:"Điện hạ và thần phụng mệnh hoàng thượng mà sang trại Kim nghị hòa, nếu không đi nữa mà quay ngược trở về kinh thành thì chẳng phải chính là kháng chỉ?

Xin điện hạ đừng bận tâm tới lời lẽ xằng bậy của những kẻ này, vẫn nên mau chóng khởi hành thôi.

"Triệu Cấu suy nghĩ trong giây lát rồi nói với Tông Trạch:"Đa tạ ý tốt của đại nhân, song Triệu Cấu đã đồng ý với hoàng thượng việc đi sứ hòa nghị, không nên nhục mệnh.

Xin đại nhân hạ lệnh cho mọi người lui đi, để chúng tôi đi qua."

Tông Trạch thấy y không nghe theo thì cũng không khuyên nữa, quay đầu về phía sau ra hiệu bằng ánh mắt, các tướng sĩ dưới trướng lập tức hiệp lực ngăn cản, con đường càng bị vây chặt chẽ hơn.

Dân chúng xung quanh nghe nói Khang vương phải đi sứ lần nữa cũng lũ lượt chạy đến, vây lấy y hò hét khuyên can ở lại. Việc Triệu Cấu lần đi sứ trước dằn mặt tướng địch đã lan truyền đi khắp nơi, vô cùng được lòng dân chúng.

Bách tính cũng vô cùng cảm phục khí khái và lòng dũng cảm của y, bởi thế chạy tới chặn đường níu kéo, không muốn y đi nộp mạng.

Vương Vân phẫn nộ hét:

"Điêu dân to gan, dám ngăn cản Khang vương xuất sứ hòa nghị, nếu còn muốn sống thì mau tránh ra!"

Ánh mắt quần chúng đổ dồn về Vương Vân, ngay lập tức có người nhận ra hắn, hô hoán với mọi người:

"Hắn chính là kẻ lần trước đã khuyên đại nhân dỡ nhà của chúng ta!"

Hóa ra Vương Vân lần trước đi sứ Kim lúc ngang qua Từ Châu đã từng khuyên Tông Trạch dỡ hết nhà của nhân dân trong thành xuống cho quang đãng, bởi thế dân chúng khắp nơi oán thán không ngừng.

Mọi người vốn đã hận hắn thấu xương, nay lại thấy hắn xúi giục Khang vương đi nghị hòa, hận cũ thù mới chất chồng lên nhau, bèn hết người này tới người khác xông lên lôi hắn xuống ngựa, anh một quyền tôi một cước bắt đầu đánh.

Vương Vân thảm thiết hô cứu mạng, Triệu Cấu thoạt tiên là kinh ngạc, quay đầu sang nhìn Tông Trạch lại thấy ông một mực khinh bỉ nhìn Vương Vân, thấy vậy chỉ cười lạnh mà không ra tay giúp đỡ.

Triệu Cấu thoáng nghĩ ngợi, cảm thấy kẻ này đối với người Kim yếu hèn nhu nhược, không cứu cũng xong, nên cũng im lặng không lên tiếng.

Vì thế Vương Vân bị một đám dân chúng đánh chết ngay tại chỗ.

Sau khi Vương Vân chết, Tông Trạch lần nữa lên tiếng níu kéo. Triệu Cấu bèn gật đầu đồng ý, buổi tối ngày hôm đó tá túc lại Từ Châu.

Ngủ trong quan dịch tới nửa đêm thì bất ngờ bị một loạt tiếng động làm tỉnh giấc, Triệu Cấu vội vã khoác áo đi ra khỏi phòng, chẳng ngờ trông thấy thuộc hạ thân tín và thủ vệ mà Tông Trạch phái đến đang nằm la liệt trên nền đất.

Hai lưỡi đao sắc lạnh kề vào cổ, một giọng nói vang lên bên tai y:

"Oát Bất Li nguyên soái lo lắng Khang Vương hành trình chậm trễ nên đã đặc biệt phái chúng tôi tới đón ngài đi. Xin Khang Vương hãy cùng chúng tôi lên đường."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!