Hiệu Nghiêm dựng xe trước sân, bước vào nhà. Phòng khách không có ai ngoài chú chó nằm trước ngạch cửa. Thậm chí nó chỉ ngóc đầu lên ve vẩy đuôi khi thấy anh. Nó đã quá quen thuộc với Hiệu Nghiêm, đến nỗi nếu nói được, nó sẻ hỏi tại sao lâu nay anh không đến.
Hiệu Nghiêm bước vào nhà. Anh chưa kịp lên tiếng thì Yến Oanh đã ló đầu ra nhìn. Thấy anh, cô ngỡ ngàng một phút rồi bước hẳn ra:
- Em cứ nghĩ là anh không tới nữa.
Cô im lặng ngồi xuống ghế. Hiệu Nghiêm cũng ngồi xuống đối diện với cô. Giọng chùng lại:
- Làm sao anh không tới cho được, em có khỏe không? Sao nhìn em xanh quá vậy?
Yến Oanh áp hai tay lên mặt, cười gượng:
- Em gầy lắm hả, chắc bây giờ em xấu lắm.
Hiệu Nghiêm lắc đầu:
- Ðừng nghĩ như vậy. Em như thế chỉ khiến anh buồn thêm thôi, anh lo cho em lắm.
Yến Oanh khẽ cúi mặt nhìn xuống bàn. không trả lời. Vẻ buồn buồn trong cử chỉ của cô làm tim anh như thắt lại. Anh định nói một cái gì đó dỗ dành nhưng cô đã ngước lên:
- Em đã thấy cô ấy.
Cô ấy rất quý phái, nhìn là biết con nhà giàu. Anh hãnh diện về cô ấy lắm phải không?
Hiệu Nghiêm khựng lại ngạc nhiên, anh hỏi nhỏ:
- Em gặpp ở đâu?
- Hôm đó em thấy anh và vài người trong nhà hàng đi ra. Em đóan chính là cô ấy. Lúc đó em chạy ngang qua, nhưng anh không thấy em.
Hiệu Nghiêm im lặng một lát, lắc đầu như chán ngán:
- Anh không bao giờ coi cô ta là vợ sắp cưới. Ðối với anh, cô ta là một người xa lạ và là sự chịu đựng mà anh không thể không chấp nhận. Anh không cảm thấy hãnh diện khi cưới một người vợ như vậy.
- Nhưng cuộc hôn nhân đó sẽ cứu vãn sự nghiệp của anh.
- Và anh phải trả một giá quá đắt, đó là mất em.
Yến Oanh cười buồn:
- Em thì làm được gì cho anh? Vừa nghèo vừa tầm thường lại không đẹp. Cưới một người như em anh đâu có gì để hãnh diện.
Hiệu Nghiêm cầm tay cô, bóp nhẹ:
- Anh thích sự tĩnh lặng ở em, cũng không cần những thứ hào nhóang. Mà thôi, nói thế nào em cũng không hiểu được tình cảm đó đâu.
Anh buông tay cô:
- Hãy coi như anh là thằng đê tiện, không xứng đáng với em, và quên anh đi., Không tội gì em phải vương vấn một tình yêu như vậy.
- Em cũng muốn quên lắm, nhưng quên không được.
Những ngày anh không đến, em cứ tự nhủ như thế là hết. Và em cố không nghĩ đến anh nhưng không được. Em biết làm sao bây giờ?
Nói xong cô gục xuống bàn, khóc nức nở.
Hiệu Nghiêm ngô`i lặng người nhìn cô, đau lòng đến mức không đủ can đảm tiếp tục chứng kiến những giọt nưóc mắt ấy. Anh đứng bật dậy, bước qua ôm Yến Oanh, kéo mặt cô lên:
- Em đừng như vậy Oanh, em có biết thấy em thế này anh càng đau khổ không?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!