Chương 39: (Vô Đề)

Thuý Văn đã ăn hết hai ly kem. Cô uống ngụm nước, rồi đặt ly xuống bàn:

Ở Pháp người ta có những loại kem nào khác hơn ở đây không? Chắc sẽ có nhiều loại hơn, và ngon hơn nữa phải không?

Lê Vin lắc đầu:

Tôi không rành lắm, vì không thích món đó.

Thuý Văn nghiêng đầu:

Tôi rất thích các loại kem và bánh ngọt. Tôi nhớ lúc còn nhỏ, mẹ tôi thường cho tôi xem những chuyện tranh nước ngoài. Trong đó người ta vẽ hình những chiếc bánh và những cốc kem đủ màu. Tôi có ấn tượng đến lớn luôn.

Lê Vin mỉm cười:

Và cả các loại búp bê nữa chứ?

Ôi, sao anh biết?

Tôi có một cô em gái, cô ta cũng thích kem và bánh ngọt như cô, ngoài ra cô ta còn mê búp bê, phòng cô ta đầy những búp bê lớn nhỏ, tôi nghĩ con gái cô nào cũng thế.

Thuý Văn lắc đầu cười:

Tôi chỉ thích gấu nhồi bông thôi, búp bê là đồ con nít.

Lê Vin chỉ cười chứ không nhận xét. Anh rất ít nhận xét về những ý thích của Thuý Văn. Khi cô nói chuyện gì, anh thuờng im lặng nghe và cười khuyến khích cô nói tiếp.

Thuý Văn rất thích sự im lặng trầm tĩnh đó.

Và anh là người duy nhất mà cô kể về những chuyện nho nhỏ của mình. Đôi lúc cô kể về với anh cả những giấc mơ mà cô có ấn tượng. Còn anh thì chỉ nghe và cười.

Làm việc với nhau hơn hai tháng.

Nhưng giữa anh và cô có quan hệ bạn bè nhiều hơn là quan hệ giữa một giám đốc và một thư ký. Hình như tình bạn đó có sẳn từ lần gặp năm trước. Và bây giờ nó phát triển một cách tự nhiên. Nhất là khi cô và anh phát hiện rằng mình có những ý thích giống nhau.

Thường Lê Vin hay rủ cô vào nhà hàng Pháp, giới thiệu với cô những món ăn của Pháp. Và ngược lại, Thuý Văn cũng hay rủ anh lê la đến những nơi bày bán dọc đường, giới thiệu với anh những đặc sản dân dã Việt Nam. Cả hai đã từng ngồi những quán nhỏ hàng giờ để trò chuyện.

Trong những lần như vậy, Lê Vin tỏ ra rất bình dân. Và Thuý Văn rất thích phong cách đó của anh.

Cô sinh hoạt rất thoải mái, đi chơi cũng rất phóng khoáng. Lê Vin rất ngạc nhiên về sư tự do của cô. Anh thường hỏi cô rằng có phải ở Việt Nam các cô gái có chồng đều tự do như vậy không? Nhưng lúc ấy Thuý Văn chỉ trả lời mơ hồ rằng cô có chồng không giống mọi người.

Nhưng anh không bao giờ tò mò về đời tư của cô còn Thuý Văn thì cũng không bao giờ kể.

Đã khá tối, nhưng Thuý Văn chẳng tỏ vẻ gì là tất bật muốn về. Ly kem trước mặt cô đã cạn mà cả hai vẫn ngồi nói chuyện say sưa. Một lát Lê Vin nhắc một cach tế nhị:

Nếu cô cần về thì đừng ngại nhé Thuý Văn.

Thuý Văn lắc đầu vô tư:

Về bây giờ ngồi một mình buồn lắm, tôi không thích, thế còn anh, anh mệt chưa?

Lê Vin lắc đầu:

Không mệt, tôi chỉ ngại cho cô thôi.

Bây giờ thì đừng ngồi đây nữa, đi ra phố chơi nhé, xem có gì mới không.

Cô quay lại gọi tính tiền rồi kéo ghế đứng lên. Cả hai lững thững rời quán, đi dạo trên vỉa hè ngắm các tiệm bán hàng. Ngang qua một hiệu đồ chơi, Lê Vin chợt dừng lại:

Tôi muốn vào đây một chút, cô chờ nhé.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!